Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 231 : Lựa chọn

Ngày đăng: 22:06 07/03/21


Màn đêm bao trùm, bóng tối như chìm ngập khắp thế gian, sương mù dày dặc, sóng nước phủ quanh người Giang Tuấn lạnh buốt đến thấu xương, trong cơn đau đớn đến ngạt thở anh vẫn mong ông trời ban cho mình một kì tích cuối cùng...



Anh biết, chỉ cần anh tìm thấy vật đó thì nhất định có thể cầu xin cô thêm một cơ hội nữa, và lần này, anh nhất định sẽ không lặp lại sai lầm của trước kia.



Anh sẽ bù đắp cho cô, bù đắp tất cả những tổn thương mà cô phải chịu đựng vì anh, vì cuộc hôn nhân ép buộc này, cho cô một cuộc sống an lành hạnh phúc nhất, yêu thương và trân trọng cô suốt cuộc đời này...



Thế nhưng…anh cứ tìm mãi tìm mãi, vậy mà đến một tia sáng nhỏ nhoi cũng không có…



Là do tội lỗi của anh không xứng đáng có được sự tha thứ lần nữa sao?



Trước mắt dần tối lại, rất nhanh không còn nhìn thấy được gì nữa, sự sống từng chút, từng chút một mất đi nhưng tâm trí anh lại vùng vẫy giữa hạnh phúc và nỗi đau trong quá khứ.



Không biết đó có phải là thứ mà người ta gọi là nhất kiến chung tình hay không, nhưng từ lần đầu tiên gặp cô, anh đã yêu cô.



Cái gọi là bình yên mà mẹ anh trước khi mất vẫn muốn một đời anh sẽ luôn cảm nhận được, đã xuất hiện kể từ giây phút đó.



Rồi đến lần thứ hai, thứ ba…gặp lại nhau, anh nhận ra mình càng yêu cô hơn.



Yêu cô tha thiết sâu đậm, yêu cô không cách nào thoát ra được, yêu cô bằng cả sinh mạng của anh…



Và không biết từ lúc nào, tình yêu lại biến anh trở thành một con người ích kỉ đến thế, chỉ muốn giữ cô bên cạnh mình mãi mãi, không cho phép cô tiếp xúc với bất kì người con trai nào khác ngoại trừ anh.



Cho nên ông trời đã phạt anh...



Yêu càng nhiều đổi lấy khổ đau càng nhiều…



Cho dù anh có cố gắng như thế nào, dù là sáu năm trước hay sáu năm sau, bất luận anh vì cô mà làm biết bao nhiêu chuyện thì cuối cùng, trong lòng cô vẫn chỉ có mỗi mình kẻ đó, mặc kệ hắn ta đã từng ruồng rẫy và vứt bỏ cô, tàn nhẫn hủy đi niềm tin và hi vọng của cô...



Cô vẫn yêu hắn...



“Lần này em về đây là để cắt đứt hoàn toàn với anh ta, giữa lưu luyến và quên đi, em đã chọn quên đi, một ngày không thể thì một năm, một năm không thể thì mười năm, tóm lại em sẽ không gặp anh ta nữa!”



“Anh đừng nghĩ nhiều cũng đừng lo lắng nữa. Em đã nhận lời anh thì nhất định sẽ không thay đổi, sau khi chúng ta cưới nhau, em sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của một người vợ.”



Lừa gạt, tất cả đều là lừa gạt.



Anh biết mình đã sai nhưng tại sao cô lại gạt anh, tại sao lại cho gieo cho anh hy vọng về một ngày mai hạnh phúc sau đó là thẳng tay đẩy anh xuống địa ngục?!



Có lẽ…anh đã hết hi vọng thật rồi.





Không cần nghe hết câu Lâm Hạo cũng biết Thiếu Dương là có ý gì, đôi mắt anh xanh thẳm tựa đáy hồ, lời nói dứt khoát vô cùng



- Mình không thể làm thế được! Phương Ly, cô ấy là con người không phải đồ vật, cô ấy có quyền lựa chọn hạnh phúc cho riêng mình. Nếu như mình làm như lời cậu nói, dùng cách này để chiếm giữ Phương Ly thì có khác nào những gì năm xưa Giang phu nhân đó đã làm. Đến cuối cùng, người bị tổn thương nhiều nhất chính là Phương Ly.



Thiếu Dương khẽ cười chua xót, rồi quát một tràng dài



- Lâm Hạo, mình xin cậu ích kỉ một lần này có được không? Cuộc đời cậu đã sống vì người khác, chịu đựng nỗi đau bản thân không đáng phải chịu nhiều quá rồi… Mình muốn thấy cậu hạnh phúc, muốn nhìn con cái cậu lần lượt ra đời rồi còn kết làm thông gia với cậu. Mình không muốn lần nữa chứng kiến cảnh tượng cậu nằm yên bất động trong phòng phẫu thuật đứng giữa lằn ranh mỏng manh giữa sự sống và cái chết. Hơn nữa, Giang phu nhân đó là loại người vì đạt được mục đích có thể bất chấp tất cả, nếu còn do dự thì không biết là bà ta sẽ gây ra loại chuyện gì để hủy hoại cậu đâu. Chưa hết, còn cả Giang Tuấn…



- Đủ rồi, cậu đừng nói nữa…



Lâm Hạo siết chặt đầu ngón tay, trong lòng giằng xé vô cùng, nhưng hồi lâu rốt cuộc lý trí vẫn chiến thắng cảm xúc, anh đáp lại vẫn bằng âm thanh lạnh lùng xen lẫn dày vò xót thương



‘’Dẫn cô ấy đi không phải mình chưa từng nghĩ tới, cũng không phải không có khả năng, mà là...



Cuộc đời con người không phải chỉ có tình yêu là đủ, Phương Ly còn phải được sống bên cạnh những người mình yêu thương, bạn bè, người thân, còn phải thực hiện được ước mơ làm ca sĩ mà cả đời cô ấy khát khao theo đuổi, mình có quyền gì tước đoạt đi những điều đó…”



Bầu không khí chìm ngập trong sự ảm đạm, Thiếu Dương thở dài ngập ngừng một lát rồi nói



- Thật ra vừa rồi, những lời mình nói chỉ là để thử cậu thôi, còn thực tế, cậu vốn không còn cơ hội để lựa chọn nữa đâu!



Lời nói vừa phát ra, bốn bề như có tiếng sấm phá vỡ không gian tĩnh lặng



Lâm Hạo kinh ngạc ngẩng đầu



- Cậu nói như vậy ý gì?



Giọng nói đầy kiên quyết chắc nịch vang lên



- Mình không giấu cậu nữa. Phương Ly...đã nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi, và cũng đã đưa ra quyết định rồi. Cho nên hôm nay cô ấy đã tìm gặp mình rồi nhờ mình đưa cậu đến đây, để rồi nhân lúc cậu không có mặt mà rời khỏi cậu! Nếu cậu không tin thì cứ quay về mà xem đi! Thật ra...cô ấy không hề đợi cậu...



Hơi thở Lâm Hạo càng ngày càng dồn dập, khó kiểm soát khi nhớ lại lúc chiều, chính Phương Ly là người đã một mực khuyên anh nên đi cùng Thiếu Dương, khi anh bảo cô theo cùng thì cô kiên quyết không chịu, nhất định đòi ở lại, thái độ rất kì lạ, lúc nói chuyện cũng không hề nhìn thẳng anh, rõ ràng là đang che giấu chuyện gì đó, một chuyện không muốn để anh biết…



Là thật sao? Phương Ly…



Đứng bật dậy rồi lao ra khỏi phòng, người Lâm Hạo nóng bừng, đầu óc quay cuồng, nỗi lo sợ trong lòng ngày càng lớn.



Phương Ly vừa nhớ lại đã ra đi không một lời từ biệt, cô vì hận anh nên không muốn nhìn thấy anh thêm giây phút nào nữa đúng không?



Và lần này cũng giống như lần trước, trong lúc anh hạnh phúc nhất, cô lại lựa chọn rời bỏ anh…



Đứng trước cánh cửa phòng bệnh, lòng như lửa đốt, anh không chậm trễ một giây liền đưa tay xoay tròn nắm cửa…



Không khóa…