Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 232 : Bất ngờ

Ngày đăng: 22:06 07/03/21


Đứng trước cánh cửa phòng bệnh, lòng như lửa đốt, anh không chậm trễ một giây liền đưa tay xoay tròn nắm cửa…



Không khóa…



Lâm Hạo dùng lực mạnh nhất để đẩy cánh cửa ra



Và rồi..



Đôi mắt anh đột ngột trợn trừng, hơi thở chợt dồn dập từng cơn, quả tim trong lồng ngực thổn thức từng hồi, cảm xúc dồn nén từ nãy đến giờ hết thảy đều bị bùng nổ.



- Phương Ly…



Giọng anh nghẹn ngào, sau đó cổ họng như bị chặn lại, không sao nói nên lời.



Chẳng phải vừa rồi Lăng Thiếu Dương đã nói là…



Đầu óc hỗn loạn như trời đất đang quay cuồng, Lâm Hạo không phân biệt được điều mình đang thấy là thật hay chỉ là ảo giác do chính bản thân mình quá khát khao mà tạo ra.



Không chần thừ thêm một giây, anh vội tiến về phía trước, từng bước đều khiến trái tim trong lồng ngực như muốn nổ tung.



Phương Ly lúc này đang đứng trên chiếc ghế đặt trên giường để cố gắn cho được thứ mình cầm trên tay lên trần nhà.



Bị anh bắt quả tang khi đang làm chuyện mờ ám, hai mắt cô đứng tròng, tay chân ngưng hoạt động.



Chẳng phải cô đã dặn dò anh Thiếu Dương kĩ lắm rồi sao, sao lại “thả” anh đi sớm như vậy, còn nữa, lẽ ra trước lúc Lâm Hạo quay lại anh ấy phải thông báo cô trước một tiếng chứ?



Hoảng hốt xen lẫn xấu hổ bất ngờ khiến Phương Ly đột ngột mất thăng bằng, chiếc ghế dưới chân lắc lư mạnh làm cô sợ đến xanh cả mặt.



Theo bản năng, hai tay cô vung về hai phía nhưng do không tìm được bất kì thứ gì có thể để bám víu được nên chỉ vài giây sau đó cơ thể liền rơi xuống một cách tự do.



- Á…



Vẫn tưởng thứ chờ đợi mình tiếp theo là một trận đau đớn toàn thân, nào ngờ trong phút giây hai mắt nhắm tịt cô bỗng nhiên cảm thấy cơ thể của mình được thứ gì đó đỡ lấy, tiếp sau là một lực lớn kéo mạnh mình về phía trước.



Đến khi xung quanh không còn tiếng động nào nữa, cảm nhận được bản thân lúc này đã an toàn, Phương Ly mới từ từ mở mắt.



Chưa kịp bình tĩnh lại, bản thân lại tiếp tục một phen hú vía.



Tư thế này, kì thực mà nói muốn người ta không hiểu lầm còn khó hơn lên trời.



Bởi vì vừa rồi anh dùng lực khá mạnh nên khi cứu cô xong cả hai đều cùng nhau ngã xuống giường bệnh.



Anh nằm trên, cô nằm dưới, dưới ánh sáng mờ ảo xung quanh, mặt cô như vùi mặt sâu vào lòng anh, tay bám chặt vào vai anh, còn eo cô thì bị anh ôm chặt.



Sau đó, anh chẳng những không buông cô ra mà càng kéo cô dính chặt vào mình hơn.



Không gian chìm vào im lặng, Phương Ly mơ hồ cảm nhận được từ mặt đến cổ của mình đều là một màu đỏ.



Mọi chuyện mới rồi thực sự là ngoài ý muốn, bây giờ bản thân cũng không sao rồi, tuy vậy cô vẫn không nỡ đẩy anh ra. Bởi vì cô cảm nhận được Lâm Hạo có điều khác lạ.





- Đúng là hiện tại anh rất đói, nhưng anh không ăn bánh kem, anh muốn ăn thứ khác…



Phương Ly sau một giây liền cảm thấy lỗ tai bập bùng, cái gì cũng nghe không rõ…



Tình cảnh hiện tại thế này, cử chỉ của anh thế này, nhất là trong không gian mờ mờ ảo ảo như thế này, liệu cô có thể xem câu nói của anh mang nghĩa hoàn toàn trong sáng không?



Chắc là không …



Bởi vì có ai đời sinh nhật mà lại không chịu ăn bánh kem chứ… Trừ phi…



Cái trừ phi đó nghĩ đến thực sự khiến Phương Ly cảm thấy kinh hãi…



Khi nãy cô bảo năm sau sẽ ‘’cùng con’’ ăn mừng sinh nhật anh, không phải anh xem là cô có ‘’ý đó’’ vào lúc này đấy chứ?



Chưa hết, Phương Ly cũng công nhận mình trang trí có phần quá đà khiến nơi này trông có vẻ giống như phòng tân hôn, nhưng cô thề là trước đó một giây bản thân chả hề để ý đến chuyện này nhé.



Phương Ly lùi người về sau, dáng vẻ vô cùng phòng bị



- Anh lưu manh vừa thôi nhé, hôm trước anh đã hứa gì với em anh quên rồi sao? Bộ tưởng rằng sinh nhật của mình thì muốn gì cũng được à, hôm nay em đã cất công chuẩn bị cả đống thứ thế này anh không cảm động thì thôi, ngược lại còn muốn… - Nói tới đây mặt cô đỏ bừng như máu trong người đang dồn hết lên mặt



Ngay từ câu đầu tiên Lâm Hạo đã ngơ ngác sững sờ nhưng anh vẫn cố nghe cô nói cho hết…



Anh thật không dám tin và cũng không hiểu lý do gì hay bằng cách nào Phương Ly lại có thể năm lần bảy lượt suy nghĩ những câu nói “rất đỗi bình thường’’ của anh ra hàm ý khác…



Đây có thể gọi là một loại ‘năng lực đặc biệt’ không?



Lâm Hạo không nói gì, mặt mày lạnh tanh vươn tay cốc đầu cô một cái



- Sao anh lại đánh em! - Cô mếu máo đưa tay ôm đầu



- Lúc nãy anh nói không ăn bánh sinh nhật là do bác sĩ bảo anh không được ăn đồ chứa nhiều chất ngọt nên chỉ muốn em đổi cho anh món khác nếu có… Nào ngờ em lại hiểu thành…Em nói xem, em bị đánh có oan không?



- Anh… - Phương Ly phụng phịu hờn dỗi, biết mình lại lần nữa mắc phải ‘sai lầm đau thương’ trong quá khứ, xấu hổ làm mặt cô như cái bánh bị nướng sắp chín.



Sao lần nào người mất mặt cũng đều là cô hết vậy! Rõ ràng là do cách anh nói chuyện sặc mùi mờ ám mà!!! Không tin thì hỏi độc giả xem!



- Thôi bỏ đi, đừng nghĩ nữa, bánh kem đang chờ em thưởng thức kìa! - Anh thu tay lại rồi chỉ vào đĩa của cô



Phương Ly lúc này đã lấy lại bình tĩnh, hạ giọng nói



- Thôi, để em đi lấy cho anh một chút đồ ăn trước đã. Anh đói thì em làm sao ăn được chứ!



Nói rồi, cô đứng dậy đi ra ngoài.



Thế nhưng tay chưa chạm vào nắm cửa thì nó đã tự động bật mở ra.



Một dáng người đứng trước mặt cô, nét mặt bình tĩnh mọi khi của cậu ấy giờ lại khẩn trương hiếm thấy.



Phương Ly thắc mắc là Ngọc Mai tại sao lại có mặt ở đây? Ăn mừng sinh nhật Lâm Hạo?



Không đâu, trừ phi trời sập xuống, lũ lụt sóng thần bão cát kéo tới!!!



- Ngọc Mai, cậu…



Chưa nói hết câu, Ngọc Mai liền bổ nhào tới nắm lấy tay cô, siết chặt



- Phương Ly, chị Vân Hà xảy ra chuyện rồi!