Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 234 : Anh có tha thứ cho em không?

Ngày đăng: 22:06 07/03/21


_XOẢNG…



Tiếng động mạnh vang lên phía sau cánh cửa cắt đứt câu nói của Vân Hà…



Có thứ gì đó vừa rơi xuống va chạm mạnh với nền đất…



Giang phu nhân cùng Vân Hà thất kinh nhìn ra phía cửa…



- Là ai vậy?



Do cửa phòng chỉ mở được phân nửa, thêm vào đó Phương Ly nghe theo lời Ngọc Mai trước khi đến khoác lên người bộ đồng phục y tá của bệnh viện, tay cầm khay đựng thuốc và dụng cụ y tế, trên mặt đeo khẩu trang kín mít nên Giang Phu Nhân chỉ thấy thấp thoáng bóng dáng, không nhìn rõ được là ai cũng như không hề mảy may nghi ngờ. Vân Hà hệt như thế.



Tuy vậy, hành động vừa rồi của Phương Ly gây nên tiếng động khiến bà vô cùng khó chịu nên mới đứng dậy ra ngoài định dạy dỗ mấy câu.



Ngón tay Phương Ly nắm chặt, bàn tay đang run rẩy từ từ nhói đau, nhịp tim tăng dồn dập theo từng bước chân bà hướng về phía mình.



Cô lúc này rất muốn hét lên thật to “Xin phu nhân đừng ép chị ấy phải kết hôn với Giang Tuấn nữa, con mới chính là Phương Ly”.



Nhưng…cổ họng như bị bàn tay ma quái nào đó bóp chặt, không sao bật thốt nên lời.



Và sau đó, cô lại muốn lập tức rời khỏi đây cùng với mớ cảm xúc hỗn độn trong đầu mình, giống như một bản năng, nhưng mà, khi phát hiện ra bà chỉ còn cách mình có vài bước chân, mang theo ánh mắt đầy vẻ nghi hoặc thì tay chân cô không sao cử động nỗi.



Ngay lúc nửa còn lại của cánh cửa sắp được đẩy ra thì bỗng dưng có một bàn tay vươn đến nắm chặt rồi kéo mạnh Phương Ly về sau lưng mình, dùng cơ thể to lớn che chắn cả người cô, nhất là để khuôn mặt cô không lọt vào tầm mắt Giang phu nhân.



Hai mắt Phương Ly trợn tròn vì tình huống quá đỗi đột ngột này



- Các người làm gì ở đây vậy?



- Bác gái, thành thật xin lỗi bác, cô này là y tá mới của bệnh viện cháu, mới đến hôm nay. Tay chân vụng vụng về về, đã làm phiền bác và Giang Tuấn nghỉ ngơi rồi! - Lăng Thiếu Dương luýnh quýnh giải thích, một bàn tay đặt ra sau lưng xua lấy xua để ngụ ý bảo Phương Ly mau chóng rời khỏi



Giang phu nhân vẫn không thấy hài lòng với lời giải thích trên, chân mày bà chau lại



- Bệnh viện lớn thế này mà tuyển vào người như vậy sao? Cầm có tí đồ cũng không xong. Làm lỗi cũng không biết mở miệng xin lỗi. Lần sau đổi người khác đến đi!



- Tất nhiên là vậy rồi ạ, cháu sẽ đuổi cô ta đi xa thật xa rồi tìm y tá tốt nhất ở đây đến chăm sóc cho Giang Tuấn, cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi bác yên tâm.



Rồi anh quay về phía Phương Ly, vẫn đứng chắn ngang ở giữa cô và Giang phu nhân, vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu



- Cô còn đứng đây làm gì, không mau về viết bản kiểm điểm đi, đồ đạc dưới sàn không cần cô dọn, tôi sẽ lập tức gọi người khác đến. Đi mau!



Sau đó, bằng sự nhanh nhẹn của mình, anh nhanh chóng kéo Giang phu nhân quay vào phòng, đóng sập cửa, thành công thực hiện màn giải vây.



………………….







Phương Ly cầm tay anh, lắc lắc đầu



- Anh mới phải ngủ sớm để giữ gìn sức khỏe. Đừng tưởng em không biết, đêm nào anh cũng đợi em ngủ thức đến khuya làm cái gì đó, thần thần bí bí.



- Anh…



- Mặc kệ, ngày mai thức dậy, việc đầu tiên em muốn là cùng anh ngắm bình minh. Chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm, có nhiều nơi em muốn anh dẫn em đi, có nhiều món ngon em muốn được cùng anh nếm thử.



Cô còn muốn trở thành cô dâu của anh, cùng nắm tay anh đi hết những năm tháng dài rộng của cuộc đời…



Lâm Hạo nghi hoặc nhìn cô



- Em sao thế? Mới khóc mà đã cười rồi? Còn những lời vừa rồi…



Lạc quan, vui vẻ, giống như những chuyện ban nãy vốn dĩ không xảy ra. Sự hồi phục của cô khiến anh kinh ngạc không dám tin là thực. Vốn dĩ định mở miệng nhưng rốt cuộc thu hết vào trong.



- Được, ngủ đi, những gì em muốn làm ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau làm.



Cho dù là ngắm bình minh hay đi đến chân trời góc biển, chỉ cần là điều cô muốn làm anh sẽ thực hiện bằng mọi giá.



Trong giấc ngủ chập chờn, Lâm Hạo cảm nhận được hơi ấm của cô quẩn quanh, cảm nhận được cô dịu dàng đặt nụ hôn lên má anh.



Anh muốn vươn tay giữ lấy cô, ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô, nhưng cơ thể thật sự rất mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, tay chân không nhấc lên được.



Không sao, điều quan trọng nhất bây giờ chính là anh phải ngủ một giấc thật ngon, để ngày mai khi thức dậy sẽ giữ trọn lời hứa với cô cũng như giải quyết những khó khăn trước mắt, sau đó mang một đời một kiếp trọn vẹn trao cho cô.



Ngày mai…



Hy vọng anh vẫn còn có ngày mai…



………………….



Buổi tối, đang ngủ đột nhiên cảm thấy khát nước, Phương Ly bật tung chăn bước xuống giường, đi đến chiếc bàn bên cạnh cửa sổ rót cho mình một cốc nước. Cả quá trình hành động của cô đều rất khẽ khàng vì sợ đánh thức Lâm Hạo.



Cầm chiếc ly chứa thứ chất lỏng sóng sánh trên tay, đổ nhiên đầu cô thấy hơi choáng váng, mọi thứ trước mặt bỗng dưng mờ dần, cả ánh trăng và vì sao đang sáng tỏ trên kia, dường như chúng càng lúc càng xa cô.



Một tay đưa ra vịn chặt cạnh bàn, Phương Ly lắc lắc đầu mấy cái vẫn không ăn thua.



Rốt cuộc gần đây cô bị sao vậy, thỉnh thoảng lại bị hoa mắt chóng mặt, đầu đau âm ỉ như có cái gì đó vỡ ra, cả người nặng trĩu đến đứng cũng không vững, buổi tối nằm trằn trọc mãi mới ngủ được nhưng vừa chìm vào giấc ngủ thì lại mơ thấy ác mộng, lúc tỉnh dậy cả người ướt đẫm mồ hôi.



Sợ Lâm Hạo biết được sẽ lo lắng nên cô đã lén lút đi hỏi bác sĩ, nhưng lại bị anh Thiếu Dương phát hiện và bảo rằng vì cô từng mất đi trí nhớ nên não bộ bị ảnh hưởng, không cần lo lắng cũng không nên dùng thuốc, chỉ cần giữ tinh thần thoải mái tự khắc sẽ khỏi.



Nhưng mà tình trạng hiện tại mỗi lúc một xấu hơn, hơn nữa, cô cứ thấy bất an thế nào ấy…



Dù sao tối nay cũng không ngủ được, khi nãy lại nghe Ngọc Mai bảo anh Thiếu Dương sẽ có ca trực nên cô muốn đi gặp anh ấy để hỏi cho bằng được.



Đợi một lúc cơn đau thuyên giảm, nghĩ là làm, thật nhẹ nhàng, Phương Ly ra khỏi phòng và khép chặt cửa lại.



P/s: Chap sau căng lắm đây