Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 235 : Nhớ ra sự thật

Ngày đăng: 22:06 07/03/21


Trên hành lang bệnh viện dài đằng đặc, dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo, Phương Ly từng bước thẫn thờ, toàn thân mệt mỏi như muốn ngã khụy xuống, trong đôi mắt là những tia sáng yếu ớt sợ hãi.



Đầu cô vẫn nhói đau như bị kim châm, nét mặt hoang mang tựa người lạc vào một mê cung tối tăm chằng chịt, xung quanh bốn phía không hề tìm thấy lối ra.



Thỉnh thoảng có các bác sĩ đi kiểm tra tình trạng người bệnh, những y tá đẩy bệnh nhân trên xe lăn lướt ngang qua cô, vậy mà cô dường như không nhìn thấy cũng không hề nghe thấy bất kì âm thanh nào, trong đầu là muôn vàn hỗn loạn.



Cuối cùng…



Phương Ly dừng lại ở một nơi mà chính cô cũng không biết vì sao mình có mặt ở đây…



Không gian yên ắng đến nghẹt thở



Ở đằng kia, người nhà bệnh nhân ngồi trên ghế, ánh mắt thấp thỏm lo sợ nhìn về phía ánh đèn căn phòng phẫu thuật nhấp nháy một màu đỏ.



Giống như là màu máu…



Phút chốc gương mặt Phương Ly như đột nhiên bừng tỉnh, thân người lạnh buốt cứng đờ chuyển sang run rẩy



Cảnh tượng này…sợ chờ đợi đáng sợ này, nó mới chân thật làm sao…



Dường như cô đã từng trải qua, thậm chí còn đáng sợ hơn như thế…



Không, không đâu, đừng nghĩ ngợi lung tung



Lát sau, cánh cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở, vị bác sĩ bước ra



- Do vết thương quá sâu, bệnh nhân bị mất máu rất nhiều, cộng thêm được đưa đến bệnh viện quá trễ nên đã tử vong. Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức…



- Không! Bác sĩ hãy cứu lấy mẹ của tôi…Mẹ tôi không thể chết được!



Sau lời tuyên bố của bác sĩ, người nhà bệnh nhân không thể chịu nổi đã kích này, người đổ sụp xuống sàn nhà gào khóc nức nở, kẻ lao thẳng về phía phòng cấp cứu.



Bàn tay Phương Ly run rẩy đặt lên lồng ngực, cô cơ hồ có thể cảm nhận được cái cảm giác đau đến tê tâm liệt phế giống như mẹ đang biến mất trước mắt mình…



Người mẹ mà cô yêu thương nhất…không còn trên cõi đời này nữa…



Đầu Phương Ly bỗng nhiên ầm một tiếng, sau đó vô số hình ảnh ào ào hiện về rồi vỡ ra thành từng mảnh.



Không, cô không muốn nhớ lại bất kì điều gì hết, cầu xin ông trời, hãy để cho cô được giống như bây giờ, thà rằng quên đi hết đoạn kí ức phủ đầy sự thống khổ tuyệt vọng mãi mãi còn hơn.



Nhưng hóa ra…lời thỉnh cầu đó cũng là một thứ quá đỗi xa xỉ với một kẻ cuộc đời đầy rẫy bất hạnh như cô.



Những âm thanh ma quái lũ lượt kéo đến, từng câu từng chữ như bàn tay ác độc vò nát cõi lòng Phương Ly, rồi từng bước kéo cô rơi thẳng xuống địa ngục.



“Anh hai của tôi đã chết rồi. Chết rồi, từ 8 năm trước đã chết rồi!”



“Mẹ, mẹ….mẹ ơi… mẹ mở mắt ra đi…dậy nhìn con đi mà mẹ…’’



“Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng bệnh nhân đã tử vong do bị mất máu quá nhiều…”



“Tôi đúng là có mắt như mù, đi yêu một kẻ vô tình vô nghĩa lại bất hiếu như anh.”



“Em đang diễn khổ sở cho ai xem đấy, càng biến mình ra bộ dạng đáng thương như người sắp chết thế này càng khiến anh khinh thường em, càng khiến mẹ không thể nhắm mắt mà an nghỉ.”



“Được, tôi sẽ sống…thật tốt, vì mẹ…tôi sẽ sống…vì hận anh, tôi sẽ sống.”



"Đừng tưởng cậu nghĩ gì mình không biết, từ bỏ đi, hắn ta sẽ không bao giờ xuất hiện đâu."



“Lần này em về đây là để cắt đứt hoàn toàn với anh ta, giữa lưu luyến và quên đi, em đã chọn quên đi, một ngày không thể thì một năm, một năm không thể thì mười năm, tóm lại em sẽ không bao giờ gặp anh ta nữa!”



“Ai bảo tôi không có được anh ấy?! Thế cô nghĩ, đứa trẻ trong bụng tôi đây là từ đâu mà có?!”





- Phương Ly, có phải em…



Giang Tuấn định mở miệng như rồi lại thôi



- Anh biết rồi. Em dọn xong cũng nghĩ ngơi đi!



Sau đó anh nắm tay Lạc Lạc rời khỏi.



Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Qua ít hôm nữa anh sẽ nói rõ mọi chuyện với cô.



Trong sân bỗng chốc chỉ còn lại mỗi Vân Hà. Đưa mắt nhìn lên bầu trời cao trên kia, tận đáy lòng cô dâng lên một cảm xúc đau đớn khó tả, nước mắt cố kìm chặt trong lòng, giấu đi không ai hay giờ phút này không nhịn được mà tuôn trào.



Đã là ngày thứ hai mươi bốn rồi…



Vậy mà một chút tin tức cũng không có…



Lòng cô nóng như lửa đốt vậy mà chẳng thể làm gì, cũng không dám tỏ thái độ gì, chỉ biết tiếp tục đóng giả màn kịch này…



Vì Lạc Lạc, vì Giang Tuấn, vì Giang phu nhân và cũng vì cô quá vô dụng…



Vân Hà mãi không quên được cuộc gọi buổi sáng sớm ngày hôm đó, anh Thiếu Dương ở đầu dây bên kia gấp gáp hỏi cô là Phương Ly có ở chỗ cô không rồi bảo rằng Lâm Hạo sau khi phát hiện con bé biến mất đã điên cuồng tìm kiếm, lục soát tất cả ngõ ngách trong bệnh viện và những nơi gần đó, chỉ hận không thể xới tung cả thế gian này tìm kiếm Phương Ly.



Cô thực không cách nào tin được, Phương Ly cứ như thế mà biến mất, thật sự biến mất không để lại dấu tích nào, giống như hóa thân thành bọt biển tan vào đại dương mênh mông, nếu không thì lý do gì đến cả Lâm Hạo hợp sức cùng anh Thiếu Dương cũng không tìm ra được con bé.



Đau đớn hơn là camera của bệnh viện buổi tối hôm đó đã ghi lại được cảnh tượng mà Phương Ly đã chứng kiến trước khi đau đớn tột độ mà chạy đi.



Xem ra…vận mệnh là thứ không thể nào tránh khỏi…



Chỉ cầu xin ông trời hãy cho Phương Ly đang bình an ở nơi nào đó…



Cầu xin ông trời hãy cho con bé suy nghĩ thông suốt…



Đừng để những chuyện trong quá khứ một lần nữa hủy hoại nó…



Chỉ cần con bé có vượt qua được tất cả những chuyện này, nguyên vẹn trở về…



Cô nguyện đem tất cả may mắn và hạnh phúc còn lại của cuộc đời mình ra để mà trao đổi.



Nhưng mà…những thứ đó…cô có để mà trao đổi sao?



Di động trong túi áo bất ngờ rung lên. Vân Hà giật thót tim, luống cuống lấy ra ấn nút nghe.



- Alo!



Vài ngày gần đây không hiểu vì sao hôm nào cô cũng nhận được cuộc điện thoại đến từ một dãy số lạ, nhưng lần nào đáp lại Vân Hà cũng là chuỗi dài im lặng từ đầu dây bên kia.



Một lần hai lần cô còn cho rằng là người ta gọi lầm số, nhưng hiện tại…



Chưa bao giờ linh cảm trong lòng cô lại mãnh liệt đến thế



Hơn nữa số điện thoại này ngoại trừ anh Thiếu Dương thì chỉ có mỗi Phương Ly biết.



Từng câu nói run rẩy tuôn ra theo dòng nước mắt



“Phương Ly, là em đúng không? Em trả lời chị đi! Rốt cuộc em đang ở đâu?”



“Đừng như vậy, tất cả mọi người đều rất lo lắng cho em.”



“Chị biết em rất đau khổ khi đối diện với sự thật nhưng trên đời không có chuyện gì là không thể đối mặt, hơn nữa em không phải một mình, em còn có chị, còn có Lạc Lạc.”



“Về với chị có được không? Trên thế gian này ngoại trừ Lạc Lạc ra chị chỉ còn mỗi em là người thân ruột thịt duy nhất!”



Không có âm thanh nào trả lời, xung quanh cũng không một tiếng động ngoại trừ tiếng nước mắt cô rơi.



Cho đến khi Vân Hà rơi vào tuyệt vọng thì đầu dây bên kia lại vang đến một giọng nói khiến cô sửng sốt



- Phương tiểu thư, cô nhận ra giọng của tôi chứ?



- Anh…