Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 28 : Phượng hoàng

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


Giờ ra chơi ngày hôm sau, Phương Ly vừa đi dọc hành lang vừa lẩm bẩm tức giận.



Thật không ngờ tin đồn hôm qua lại lan nhanh với tốc độ phấn hoa bay trong gió, hậu quả là từ sáng đến giờ bàn cô tiếp bao nhiêu "khách quý", chi chít những bao câu mắng chửi rồi.



Còn "người nào đó" vẫn nghiễm nhiên là "chàng hoàng tử vô tội", thậm chí hào quang còn rực rỡ hơn trước, có công bằng không chứ?



Phải vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo để tiếp tục ứng phó mới được.



Nào ngờ vừa mới đẩy cửa vào thì cô đã bị hai người túm chặt lấy người lôi hẳn vào trong.



- Tất cả tụi bây, cút.



Một câu quát của Tú Lan làm những nữ sinh có mặt tại nhà vệ sinh sợ hãi ra ngoài hết, cánh cửa đóng sập lại, chỉ còn lại đám người của ả và cô trong này, bây giờ mà có gì xảy ra thì đúng là thần không biết, quỷ không hay mà.



- Mày có biết vì mày mà hôm qua chị Lạc Anh mất mặt thế nào không? - Một cô gái tóc vàng hoe ánh mắt phát ra tia lửa căm hận, gào thét lên



Phương Ly thật không hiểu, có trách thì trách Giang Tuấn đi chứ, cô cũng là bị người ta lôi vào cuộc thôi mà.



- Là anh ấy tự ý làm vậy, tôi không có liên quan gì cả. - Cô uất ức nói



- Tụi bây còn chờ gì nữa hả?



Sau tiếng ra lệnh có hai ả ra sức lôi cô đến bồn nước đã được mở sẵn trước đó rồi ấn đầu cô vào.



Xung quanh bọn họ cười man rợ, mặc cho cô vẫy vùng trong nước. Phương Ly cố nín thở cũng không dám mở mắt, một hồi nước sặc cả vào mũi lẫn lỗ tai, đầu thì đau nhức vì bị giật tóc liên tục.



Lúc đầu cô còn cắn răn chịu đựng, sau đó thì sợ hãi ngập chìm trong tuyệt vọng. Chỉ mong có ai đó xuất hiện để cứu cô, vậy mà…chẳng có ai cả.



- Nói cho mà biết, tao là cháu gái của hiệu trưởng, cho dù tao có làm gì mày đi chăng nữa thì cũng chẳng ai dám bảo câu nào. - Nữ sinh 1 hả hê lớn lối



- Cái thứ lẳng lơ như mày có chết cũng chẳng đáng tiếc. - Nữ sinh 2 cay nghiệt



Có... có ai không cứu cô với! Có ai không?




- Cho mình xin đi, có nằm mơ ban ngày cũng không đến lượt mình.



- Tại sao? Cậu bảo là cậu muốn trở thành ca sĩ còn gì!



- Nhưng hai chuyện đó đâu có giống nhau. Mà Ngọc Mai, giờ mình hiểu sao cậu luôn bảo bản thân không giống con gái rồi, có vẻ như cậu chẳng sợ gì cả.



- Ai bảo cậu mình không sợ gì. - Giọng Ngọc Mai có phần nghẹn lại



- Hả? Vậy cậu sợ gì? - Phương Ly theo quán tính hỏi



- Mình sợ…yêu đơn phương. - Lời nói rất nhỏ nhưng Phương Ly vẫn có thể nghe ra, cô bạn nói xong liền kéo tay cô đứng dậy - Sắp vào học rồi, nhanh lên kẻo trễ bây giờ.



Trên đường về lớp cô luôn ngẫm nghĩ những lời vừa mang đầy tâm sự vừa quá đỗi chân thật của Ngọc Mai vừa rồi, có khi nào cậu ấy đang đơn phương ai đó không?



Đừng bảo là… Lâm tiểu nhân nhé!



…………………



Trong một góc khuất ở trường



- Chị ơi, kế hoạch thất bại rồi, lúc nãy nhảy ra con nhỏ Triệu Ngọc Mai phá đám, hai tụi nó là bạn của nhau. - Một cô gái đến báo cho Lạc Anh



Nghe tên Triệu Ngọc Mai Lạc Anh có chút giật mình, quay sang ra lệnh



- Ai cũng phải có điểm yếu, cho người đi điều tra về cô ta.



- Chị à không cần tìm, chị quên mất một nhân vật quan trọng có thể giúp chúng ta rồi sao? - Cô gái khác đứng bên cạnh nói



- Là ai? - Lạc Anh nhíu mày nhớ lại



- Hai ngày nữa chị ấy sẽ về nước đấy. - Cô gái nở nụ cười nham hiểm