Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 36 : Món nợ - Món quà
Ngày đăng: 18:17 30/04/20
Bước sang tháng mười một, từng cơn gió mang theo cái se lạnh đặc trưng của mùa đông bắt đầu thổi.
Phương Ly vẫn tiếp tục đến trường như bình thường, chỉ là tối qua ngủ ở chỗ mới không quen, cộng thêm cả đêm đều không thể vứt bỏ được suy nghĩ tại sao mình bị đuổi đi nên cứ lăn đi lăn lại trên giường.
Cũng may là chị gái với anh rể của Ngọc Mai đi du lịch, biệt thự để không nên cô tạm thời có thể đến đó ở rồi một buổi đi học thời gian còn lại làm thêm kiếm tiền qua tháng thuê một căn phòng trọ nho nhỏ.
Nói gì thì nói cô chỉ là một đứa con gái mới mười sáu tuổi đầu phải lưu lạc giữa cái thành phố đất rộng người đông này, ở trọ một mình có thể không sợ sao? Nhưng làm gì còn cách nào khác nữa.
Bước vào cổng đi được mấy bước đã thấy một đám đông con gái bu quanh một bóng dáng quen thuộc. Cô giả vờ như chẳng nhìn thấy gì, ngắm trời nhìn đất, nắm chặt quai cặp cất bước đi thẳng nhưng trời đâu có chiều theo ý người.
- A…Phương Ly của anh.
Tiếng gọi của Giang Tuấn làm cô giật bắn mình, sau đó là hốt hoảng.
Từ…từ khi nào anh ta đã đổi cách xưng hô đáng sợ như thế.
- Bánh của mấy em nhìn rất ngon nhưng xin lỗi anh có hẹn ăn sáng với bạn gái rồi. - Anh sau đó còn quay lại thông báo cho các cô gái một tiếng
Bọn họ trừng mắt giận dữ về phía cô, lầm bầm gì đó trong miệng rồi quay lại lớp học.
- Đề nghị anh bỏ hai từ "của anh" giúp tôi. - Phương Ly mặt mày nhăn nhó
- Nghe hay mà, em không thấy vậy à, bạn gái anh?
- Anh có biết anh nói vậy sẽ gây hiểu nhầm không? Tại sao từ cái lần trong hội học sinh đó đến nay đã nửa tháng mà anh vẫn chưa chịu đính chính chuyện "bạn gái" khiến cả trường hiểu lầm tôi vậy?
Giang Tuấn lờ đi câu hỏi, đưa mặt đến khá sát mặt cô, chăm chú
- Em thức khuya đúng không?
- À…phải… - Phương Ly hơi ngượng ngùng giật mình lùi lại
- Ăn sáng chưa, chúng ta cùng nhau đi ăn sáng đi.
- Thôi, tôi không ăn đâu. - Cô lắc lắc đầu, mặt mũi ủ dột
- Sao vậy? Đừng bảo em tiếc tiền nhé.
- Làm gì có chứ!
Phương Ly phản ứng gay gắt nhưng thực tế đúng là vậy. Thực đơn tháng này của cô là mì tôm thẳng tiến chắc luôn rồi.
- Con gái nói không là có. Được rồi, anh mời. - Nói rồi Giang Tuấn kéo tay cô về phía cănteen
…………………….
Bên ngoài quán Feeling Coffee, một chiếc xe hơi đắt tiền vừa đậu lại trước cửa đã thu hút sự chú ý của những khách ngồi bên trong cũng như toàn thể nhân viên cửa tiệm.
Quán cà phê nhỏ thế này mà có khách sang trọng như vậy ghé thử hỏi ai mà không dòm nhó. Và hơn hết từ trên xe bước xuống là một thanh niên điển trai, dáng người chuẩn, đồ mặc trên người cũng toàn là hàng hiệu, nói chung là hoàn hảo đến từng xăng ti mét.
- Này cậu, soái ca kìa! - Nữ nhân viên trong quán hai mắt sáng rực, ngay lập tức khều cô bạn bên cạnh
Phương Ly đang pha cà phê chẳng hề ngẩng lên nhìn lấy một cái.
Hừ, giờ có là siêu cấp soái ca cũng vậy, chẳng có nghĩa lý gì khi thứ cô cần nhất là tiền và một chỗ ở ổn định. Soái ca ấy có cho cô tiền không?
- Này, mình ra đó tiếp anh đấy đây, lúc mình đến gần bàn nhớ chụp cho "tụi mình" một vài tấm nhé, lấy rõ mặt đấy, mình sẽ hậu tạ cậu sau.
Nữ nhân viên hào hứng chỉnh trang lại tóc rồi dúi vào tay Phương Ly chiếc điện thoại di động màu hồng.
- Ừ, được rồi.
Phương Ly ảm đạm cầm lấy điện thoại, chỉnh chế độ camera, ngẩng mặt lên định bấm nút thì phút chốc tay chân cứng đờ, hai đồng tử mở to cực độ.
Lâm tiểu nhân…tại…tại sao lại đến đây?
Cái quán nước nhỏ xíu này rõ ràng đâu có xứng tầm anh ta. Có khi nào là thấy tống cổ cô đi là quá dễ dãi nên cho người điều tra xem cô làm việc ở đâu rồi đến đuổi cùng giết tận.
Cầu mong là không phải. Chắc anh ta chỉ tình cờ đi ngang thấy quán đẹp ghé vào hoặc hẹn ai đó ở đây thôi.
Trùng hợp là trùng hợp, đừng tự mình hù mình nữa.
Một hồi mới sực nhớ ra trên tay đang cầm điện thoại di động.
Chụp hình. Được, chụp thêm mấy tấm toàn thân của "ai đó" về làm bia phóng phi tiêu!
_TÁCH! TÁCH!
Chụp đến tấm thứ tư thì nữ phục vụ đã quay lại, đập menu xuống bàn hậm hực nhìn Phương Ly
- Này, trai đẹp đến tìm cậu đấy, mình hỏi gì anh ấy cũng không chịu mở miệng, xin số phone cũng không được, cũng không chịu gọi thức uống, cứ chỉ chỉ vào cậu thôi, ra gặp anh ta đi.
Phương Ly giật mình suýt rớt điện thoại.
Không phải chứ? Đuổi cùng giết tận!