Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 35 : Chơi khăm - Đuổi đi

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Cũng may là ăn trưa xong mới đến đây nên Phương Ly xem như có đủ năng lượng để làm việc. Cô đưa mắt liếc nhìn đồng hồ trên tường rồi bắt tay vào làm.



Giặt đồ, khệ nệ xách lên lầu phơi, lau dọn xong hết thảy cũng đến chiều, cả người đẫm mồ hôi, thở không ra hơi, tay chân mỏi rã rời không muốn cử động nữa.



Tiếp theo là đem tất cả những thứ không cần thiết cho vào nhà kho như sự chỉ dẫn của chị Hoa.



Lúc chuẩn bị quay đi thì chân cô đột nhiên khựng lại, lòng hiếu kì trỗi dậy, không tự chủ được mà tiến từng bước về phía một vật thể gì đó rất lớn đang được bao phủ bởi một tấm khăn.



Nó như có sức hút khiến cô không kìm nén được tò mò giở tấm khăn lên.



Đàn...đó là một cây đàn piano còn mới tinh!!!



Mắt cô sáng lên, những ngón tay mảnh khảnh vươn ra chạm nhẹ từng phím đàn, thanh âm trong trẻo thi nhau vang lên giữa nhà kho tĩnh mịch.



- Cô đang làm cái gì vậy hả?



Một giọng nói thất thanh chói tai vang lên từ phía cửa. Cô quay đầu lại thì thấy chị Hoa mặt đang nhăn hết lại vì giận dữ



- Em xin lỗi, em…em... - Phương Ly lắp bắp



- Cô có biết là không được động đến cây đàn này, lại càng không để phát ra tiếng. Lần sau đừng thế nữa. Nếu để nhị thiếu gia nghe được cô chết chắc đấy! - Chị Hoa trừng mắt cảnh cáo



- Sao vậy ạ?



- Tôi nói thế nào thì cô nghe thế ấy đi, sao trăng cái gì? - Chị Hoa quát lên



- Dạ, em biết rồi.



- Biết thì nhanh dọn dẹp đi, rồi còn xuống dưới nấu cơm chiều nữa. Con gái con lứa lề mà lề mề.



- Dạ! Dọn xong chỗ này em sẽ xuống ngay.



Chị Hoa vừa đi khỏi Phương Ly liền lắc đầu.



Nhà này kì thế, cây đàn mới tinh mua về đem bỏ xó, lại còn không cho xài, thế thì mua làm gì, sao không cho những ai cần nó ấy. Lãng phí hết chỗ nói.



Cô lấy tấm vải phủ lại đàn một cách cẩn thận, dọn dẹp một chút, dự định quay xuống thì phát hiện phía góc dưới chân đàn còn có một vật thể hình chữ nhật trông còn khá mới, chỉ là bị bụi bám một ít.



Ngồi xuống cầm lên xem thử, là một chiếc máy hát. Bên trên còn có một tờ giấy được dán vào, là nét chữ mềm mại của con gái trưởng thành



"Chúc anh hai sinh nhật vui vẻ - Ân Ân".




- Thế giờ có đi không? Tôi sẽ thanh toán tiền cho cô nên yên tâm đi. - Ánh mắt anh hung dữ trừng về phía cô



Phương Ly siết chặt tay lại. Tiền, tiền, anh ta tưởng tiền là tất cả chắc.



- Khoan đã, còn Ân Ân… tôi đi rồi Ân Ân thế nào? Con bé trước khi về quê bảo tôi chờ nó trở về.



Sao cô có thể quên mất Ân Ân được chứ?



Lý do duy nhất khiến cô thấy ấm áp khi ở lại nơi này chỉ có một, đó chính là bé Ân Ân vừa hoạt bát vừa đáng yêu, lại luôn miệng gọi cô hai tiếng “chị ơi”.



Bao nhiêu ngày chơi chung, ngủ chung với cô bé, vui cười với nó, tình cảm ngày một khắng khít, cô thật sự xem Ân Ân như em gái của mình rồi.



Nào ngờ bao nhiêu phũ phàng, bao nhiêu tàn nhẫn Lâm Hạo này đều có hết.



- Không cần lo, Ân Ân đâu thiếu người chăm sóc, có cô hay không có cô cũng thế thôi. Đi nhanh để tôi còn mướn người khác. Cô đến đây làm cũng là vì tiền, đừng có mà giả vờ thương nhớ con bé.



- Anh…- Cô thật sự hết nhịn nổi rồi, ấm ức nói rõ từng chữ - Đi thì đi. Anh cho tôi giả vờ thương Ân Ân thì mặc anh, còn đỡ hơn kẻ máu lạnh đến quà sinh nhật của em gái tặng mình cũng ném vỡ đi cho được.



- Cô…lúc tôi trở ra mà còn thấy cô lảng vảng ở đây thì không xong với tôi đâu.



Lâm Hạo giận dữ nói rồi nhanh chóng ngoảnh mặt bỏ đi.



_"SẦM" - Cánh cửa phòng đóng lại một cách dứt khoát không chút lưu luyến.



Phương Ly thu xếp đồ nhét vào vali mà thấy uất ức.



Kẻ có tiền là như vậy, muốn xem người khác là gì thì là cái đó. Bị người ta ném đi nhưng một mẫu rác gây bẩn mắt. Cô không nhà không cửa, biết đi đâu bây giờ.



Chợt nhớ đến Ân Ân, sóng mũi cô cay cay, còn không kịp tạm biệt nó nữa mà.



Tên Lâm tiểu nhân này rốt cuộc có phải bị tâm thần phân liệt không, hôm trước trong hội học sinh và cả hôm kia trên bàn ăn ra mặt giải vây cho cô, bây giờ lại hung dữ đuổi người ta đi như vậy mà chẳng có lý do.



Và còn khiến cô khó hiểu nhất là…rõ ràng anh ta bình thuờng rất thương bé Ân sao lại ném bể quà con bé tặng? Chẳng lẽ những gì cô nhìn thấy, cảm nhận thấy suốt hơn một tháng qua tất cả đều là giả cả sao?



Có lẽ sẽ không cách nào tìm được đáp án cho câu hỏi này. Bởi vì…cô đã bị đuổi đi rồi!



Bước ra khỏi cánh cổng cao lớn Phương Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời một màu xanh thăm thẳm trên kia, chợt thấy bản thân nhỏ bé vô cùng.



Cô…phải đi đâu bây giờ?