Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 46 : Nhớ lại chuyện xưa

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Mùa đông năm ấy, từng đợt gió rét như cắt vào da thịt, lạnh đến mức không ai muốn bước ra ngoài đường.



Trong khi nhà nhà người người quây quần bên lò sưởi, hay cùng nhau ăn bữa cơm ấm cúng thì có một cô bé khuôn mặt nhỏ nhắn xinh như thiên thần, má lúm đồng tiền đáng yêu bị đưa đến rồi bỏ lại ở cô nhi viện.



Khi ấy cô bé được 4 tuổi.



Cô bé ít nói ít cười, trong khi tụi con nít ở cô nhi viện xúm lại trò chuyện, nô đùa với nhau thì chỉ riêng cô ngồi nép mình trong một góc, không thể một lần hòa mình vui vẻ được.



Ngay cả khi bị đứa trẻ nghịch ngợm khác chọc phá cô cũng chẳng hề phản kháng. Đôi mắt đen láy lúc nào cũng chứa đựng nỗi buồn mà một đứa trẻ ở tuổi này vốn không nên có.



Thắm thoát đã 2 năm trôi qua, bỗng một ngày mọi thứ đến như một phép màu.



- Con à, có người muốn nhận nuôi con, con theo ta ra gặp người ấy đi. - Sơ nhìn cô bé mỉm cười hiền từ



Cô bé mở to đôi mắt tròn xoe kinh ngạc bởi vì những người đến xin nhận nuôi trước đây đa phần chẳng ai để tâm đến cô, một đứa trẻ lúc nào cũng lầm lầm lì lì, không thích nói chuyện với người lạ, lại gầy gò ốm yếu.



- Chị Phương, đứa trẻ này chính là đứa chị muốn tìm, con bé có hơi sợ người lạ nhưng là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn. - Sơ mỉm cười nhìn xuống phía cô



Cô ngước mắt nhìn lên. Người phụ nữ đứng trước mặt cô chính là thiên thần.



Bà là người đẹp nhất cô từng gặp, đôi mắt trong vắt không gợn sóng, nụ cười vừa dịu dàng vừa rực rỡ như đóa hoa lung linh dưới nắng sớm.



- Con…con là Vân Huyên có đúng không? - Bà cúi xuống giữ chặt lấy đôi vai bé nhỏ, gương mặt mừng rỡ như tìm được một kho báu quý giá



Cô không đáp, cứ ngơ ngẩng ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó mãi không thôi.



- Con đừng sợ, từ nay cô…à không mẹ sẽ là mẹ con, có được không?



- Mẹ…mẹ… - Cô đột nhiên òa khóc - Trước đây con cũng có mẹ, còn có ba nữa, nhưng mọi người đều bảo cả hai vì cứu con nên đã không còn trên đời nữa



Trái tim bà Phương thắt lại đau đớn, ôm chặt cô vào lòng



- Con ngoan đừng khóc nữa. Từ nay về sau con sẽ là Phương Ly, con gái mẹ, mẹ hứa sẽ yêu thương và chăm sóc con như con gái ruột vậy. Ba mẹ con trên thiên đàng thấy con được hạnh phúc họ cũng sẽ rất hạnh phúc. Về với mẹ nhé, con gái.



Cô bé gật đầu, đưa tay quẹt nước mắt.



Sau khi từ biệt sơ và mọi người, bà dắt cô ra khỏi cô viện với ánh mắt ngưỡng mộ của đám trẻ còn lại.



……………….



Nhà của cô, hóa ra ở một nơi ngoại ô hẻo lánh, tách biệt với thế giới ồn ào tấp nập kia.



- Đến nhà rồi. Từ nay con sẽ một thành viên của gia đình chúng ta. - Bà Phương nhìn cô cười trìu mến



Dưới ánh nắng, căn nhà lộ vẻ hơi cũ kĩ, nhưng lại không khiến cô thất vọng mà ngược lại cảm thấy rất rất ấm áp.



Nhìn thấy cửa mở toang nên bà Phương trông không hài lòng lắm



- Con đứng đây chờ mẹ một lát.



Bà nói xong thì bước vào nhà, cô ngoan ngoãn đứng yên trước nhà đợi.



Đột nhiên từ trong lu nước phía bên cạnh thò ra một cánh tay nắm chặt lấy tay cô, trong lúc giật mình không phản xạ kịp cô phải hét toáng lên, sau đó giật tay lại, vẻ mặt sợ hãi.



- Em đừng la, anh chỉ muốn chào em thôi mà.




- Thì viện phí của chị ấy anh sẽ lo, nhưng con bé đó thì không được, em đưa nó đi đâu thì đi, lỡ ám nhà này, ám con cái chúng ta thì sao?



Nghĩ ngợi một chút ông nói tiếp



- Phải rồi, ông chủ Phương mà ngày trước em giúp việc chẳng phải kiếm người làm bạn với con gái ông ta sao?



- Ý anh là…- Bà Lan mơ hồ đoán ra



- Em đưa nó đến đó đi, nhớ vẽ ra hoàn cảnh nó bất hạnh thế nào, thê thảm ra sao, ông ta nhất định sẽ nhận nó rồi còn cho chúng ta một số tiền nữa. - Ông Hưng hơi cười, lộ rõ vẻ tính toán



- Thế có khác gì bán con bé đi đâu? - Bà Lan phản ứng lên



- Thế thì sao? Em lo cho đứa trẻ không máu mủ ruột thịt này hơn cả con ruột chúng ta à?



- Em…em…



- Hơn nữa nó còn là cái thứ gieo rắc tai họa, để nó ở đây chẳng khác gì giấu trái bom nổ chậm trong nhà. - Ông Hưng tức giận quát ầm lên



- Anh…cho em thời gian suy nghĩ đi. - Bà Lan giọng run run



- Được, nhưng em nhanh lên. Chúng ta nuôi nó cả tháng nay, giờ đem nó đổi lấy chút tiền cũng thỏa đáng thôi mà. - Ông Hưng cay nghiệt nói



Phương Ly đứng bên ngoài nghe hết mọi chuyện, đưa tay lên miệng cố gắng để không bật ra tiếng nức nở nhưng nước mắt tuôn rơi mỗi lúc một nhiều hơn.



Cô đã quyết định từ giây phút ấy phải trở nên thật mạnh mẽ, thật kiên cường, nhất định không để số phận đánh bại mình, bởi vì đã không còn mẹ và anh ở bên cạnh bảo vệ cho cô nữa rồi.



+++++++++++++++++++++++++++++++++



Kết thúc dòng hồi tưởng giọng nói của Phương Ly vẫn rắn rỏi nhưng đôi mắt nhuốm màu buồn thương vô hạn. Cô từ lúc bắt đầu kể đã không còn khóc nữa, cố nén những giọt nước mắt để tất cả chúng đóng băng trong lòng.



Những năm tháng ở Phương gia chịu đủ mọi cay đắng đòn roi mà trưởng thành cũng không đau đớn bằng đoạn hồi ức đó.



Giang Tuấn nhanh chóng ôm cô vào lồng ngực, cảm nhận từng nhịp run rẩy của bờ vai nhỏ nhắn. Cuối cùng thì cũng biết vì sao ngày hôm ấy ngồi xích đu cô lại suýt bật khóc.



Nỗi đau của cô, anh hiểu, thật sự hiểu. Bởi vì anh đã trải qua chuyện tương tự như thế.



- Anh nghe câu chuyện của em rồi, như đã giao hẹn anh sẽ kể cho em nghe câu chuyện của anh.



- Khi nào anh muốn kể em nhất định sẽ lắng nghe.



- Cuối tuần anh muốn đưa em tới một nơi…một nơi rất quan trọng, khi đó anh sẽ nói cho em biết.



Phương Ly cụp mắt lại, gật đầu đồng ý.



Cả hai đều không hề hay biết hình ảnh lúc này đã đập vào mắt một người đứng phía bên ngoài.



Khi chứng kiến hai người ôm nhau anh chết lặng, hai cánh tay buông thõng, nơi ngực trái đau từ từ rồi thắt lại.



Khi nãy anh trở về lớp nhưng do không an tâm nên được nửa chừng đã quay lại xem cô thế nào, nhưng chắc không cần nữa rồi, vì bên cạnh cô đã có người con trai khác, thậm chí…người đó còn làm tốt hơn anh rất nhiều.



Minh Khải vụt quay mặt sang hướng khác rồi lững thững bước đi.



Nắng trên cao không còn rực rỡ, ngay cả gió cũng không thổi nữa.