Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 47 : Nửa đêm đi lang thang

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Buổi tối Phương Ly vịn tay vào lan can ở ban công hóng gió. Cơn gió đêm thổi nhè nhẹ, ánh trăng sáng dịu dàng chiếu xuống mặt đất kết hợp cùng muôn ngàn vì sao lung linh tạo thành một khung cảnh vừa thơ mộng vừa lãng mạn.



Nhưng tại sao nhìn chúng lòng cô lại thêm nặng trĩu. Có lẽ vì dạo gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, lại khiến cô nhớ đến mẹ, nhớ đến anh hai, nhớ đến đoạn kí ức buồn đau đó.



Đáng lý ra cô sẽ đi ngủ nếu như không có tiếng gõ cửa dồn dập truyền đến



- Phương Ly, em rảnh không, chị nhờ em một chuyện nhé!



- Dạ rảnh, nhưng chuyện gì ạ?



- Nhờ em khuyên giúp một đứa trẻ lang thang về nhà. - Gia Mỹ trưng ra vẻ mặt nghiêm trọng nhất



- Chị bình tĩnh nói em nghe, là chuyện gì?



- Làm sao bình tĩnh được. Mỗi lần nó lên cơn là đến tận sáng mới về, hôm sau cả người uể oải, tay cũng không nhấc lên nổi, anh Huy và chị đã khuyên nhủ rất nhiều lần nhưng nó cứ để ngoài tai! - Gia Mỹ cuống quýt cả lên



- Chị đừng bảo "nó" ở đây là Lâm Hạo nhé?



- Ừ, em đi giúp chị nhé, bằng mọi cách phải lôi được nó về, đừng để nó sa đà vào chơi "thứ đó" nhé!



Lên cơn ‼! Chơi thứ đó ‼! Lẽ nào…!



Không lý nào!



Gia Mỹ nắm chặt tay cô thành khẩn



- Ân Ân để chị coi cho. Chị không để em đi tay không đâu, chị sẽ tài trợ em một cái áo khoác.



- "…"



………………..



Chị Gia Mỹ có định làm diễn viên không thế?



Diễn xuất khoa trương cùng lời nói mập mờ của chị ấy làm ít phút trước cô đã hoang mang đến lo lắng cực độ vì tưởng Lâm tiểu nhân đến quán bar chơi thuốc.



Còn hiện tại nơi cô đứng là một sân bóng rổ cỡ nhỏ, xung quanh có ánh đèn đường mờ ảo chiếu vào.



_BỘP BỘP



Trên sân một vang lên một tràng âm thanh bóng va chạm với nền đất liên tục.



Phương Ly ngẩng người. Dưới ánh đèn, khuôn mặt và vóc dáng của người con trai bật cao ném bóng vào rổ hiện ra rõ nét.



Cô phải công nhận anh mang vẻ đẹp thật hoàn mĩ, cả người như được vầng hào quang bao lấy, dáng dấp cao ráo nhanh nhẹn, từng động tác di chuyển, đập bóng, ném bóng hết thảy đều thu hút khiến người khác không thể nào rời mắt.



Lâm Hạo đang chơi bóng, còn là chơi một mình vào giờ tất cả mọi người đều đang say giấc, thảo nào chị Gia Mỹ chẳng bảo anh lên cơn.



Chợt nhớ Ngọc Mai từng nói trước kia cả nhóm chơi bóng rổ với nhau rất vui, nhưng hai năm trở lại đây lại anh không chơi cùng mọi người nữa.




Chị Cầm thà chị đừng báo còn hơn!! Em đang đi đường hẻm này.



- Tôi nghe nói, tuần trước ở…ở đây có người chết…- Cô chạy đến sát sau lưng anh, run rẩy xác nhận lại lời chị Cầm



- Thay vì "ra bờ sông bắt cá" thì dành thời gian cập nhật tin tức đi.



- Dẹp chuyện bắt cá qua một bên đi. Vậy mà anh còn đi đường này, có phải anh có ý đồ đen tối gì với tôi không?



- Cô bệnh quá thì buổi tối ở nhà uống thuốc rồi trùm chăn ngủ đi nhé, đừng có mà ra đường, gió vào bệnh càng nặng hết thuốc chữa đấy.



- Anh…- Cô giẫm mạnh chân xuống nền đất



- Là tôi ép cô đi theo tôi vào đây à? - Lâm Hạo cười khỉnh



- Ơ, cái đó thì không! - Cô nghĩ đến liền xấu hổ cúi mặt rồi nép mình sau lưng anh - Thôi, lỡ rồi. Cho tôi đi chung với nhé, tôi sợ ma lắm.



Phương Ly nào biết thật ra cô đã đoán đúng được một nữa. Lâm Hạo chọn đi đường hẻm cũng là có chủ đích, chính là dọa cho cô gái này sợ để sau này không dám chạy ra sân bóng rổ nữa.



Nhưng tại sao khi thấy bộ dạng cô ta thế này lại có chút không đành lòng.



Dáng người cao lớn của anh tựa như che chắn cho thân thể bé nhỏ của cô.



Đã mấy lần cô vươn tay ra định nắm lấy vạt áo anh cho đỡ sợ hãi nhưng cứ đến nửa chừng lại thu về vì trong lòng dấy nên loại cảm giác dù anh đang đứng trước mặt cô nhưng lại là người cô tuyệt đối không nên chạm đến nếu như không muốn bản thân về sau phải hối hận.



Đi được vài phút, đôi chân của Lâm Hạo khựng lại làm cô đi phía sau cũng đâm sầm vào anh.



- Sao…tự dưng anh dừng lại vậy?



- Cô có nghe thấy gì không?



- Gì?



- Có tiếng gì đó.



- Có tiếng gì đâu!



- Có, rõ ràng là có.



- Tiếng…tiếng gì? - Cô bắt đầu thấy sợ hãi



- Hình như có cái gì đang theo chúng ta.- Lâm Hạo quay người hẳn lại đối diện cô, giọng nói nghiêm túc không giống đang đùa



- Anh đừng có mà hù tôi, làm gì….



Phương Ly rùng mình toát cả mồ hôi khi đằng sau lưng vang lên âm thanh càng lúc càng gần…



_AAAA