Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 51 : Một ngày làm ba mẹ (1)

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


- --Trường Mẫu Giáo---



Có một gia đình ba người mà khi cùng bước vào trường mẫu giáo ai nấy xung quanh đều đổ dồn mắt về phía họ, chắc là vì hai bậc "cha mẹ" kia có vẻ ngoài chưa thành niên dù đã trải qua giai đoạn hóa trang.



Sau giây phút ngỡ ngàng thì mọi người lại thầm ngưỡng mộ một gia đình hạnh phúc với chỉ số nhan sắc cực cao, nhưng nào có ai biết người trong cuộc đang nở nụ cười đau thương thế nào.



Nguyên do cũng tại trường Ân Ân tổ chức lễ hội, bắt buộc phải có ba mẹ tham dự nhưng vợ chồng đại thiếu gia đều bận đột xuất nên tìm thế thân.



Bị chỉ chỉ trỏ trỏ khiến mặt Phương Ly đỏ bừng bừng muốn đào cái hố chui xuống ngay.



- Ngẩng đầu lên, vấp đá bây giờ. - Giọng Lâm Hạo lạnh lùng không cảm xúc nhắc nhở



- Cục to nhất đang ở bên cạnh rồi, mấy cục dưới chân nhằm nhò gì! - Cô lầm bầm



- Bảo ai là đá thế? - Lâm Hạo liếc về phía cô, giọng lạnh buốt



- Tôi…có nói gì đâu, anh nghe nhầm rồi! - Phương Ly nuốt nước bọt



- Lát nữa vào đến đó đừng có xưng "tôi", cẩn thận để người khác nhận ra!



- Hừ, người nên cẩn thận là anh mới đúng, cái mặt anh giống đang đi BUÔN BÁN VŨ KHÍ chứ đâu phải đi chơi với vợ con! - Cô lí nhí cực nhỏ trong miệng



Tảng đá to đùng bên cạnh này ban đầu cứ tưởng sẽ không đồng ý đóng giả ba bé Ân, thế thì cô có thể đi cùng một ai khác chí ít là lịch sự vui vẻ hơn.



Mọi chuyện đang thuận lợi khi anh ta tuyên bố với đại thiếu gia "Không thể để người khác nghĩ em cưới người như thế này làm vợ!". Nào ngờ chỉ bằng vài câu năn nỉ của bé Ân cục diện đã lật ngược hoàn toàn.



Từ đó nhận ra rằng Lâm Hạo có thể vô tâm với tất cả mọi người trên thế gian này…chỉ trừ con bé.



Sao tự dưng thấy ganh tị là thế nào nhỉ?



Sau này mới biết sở dĩ anh thương bé Ân như vậy không phải vì cả hai là người một nhà, mà là..



……………..



Phương Ly cùng Lâm Hạo đưa bé Ân đến trước cửa lớp giao cho cô giáo chủ nhiệm để tập tiết mục văn nghệ một lát nữa sẽ biểu diễn trên sân khấu.



- Chào cô! Cảm ơn cô thời gian qua đã chăm sóc con bé.



Phương Ly rất lịch sự cuối đầu nào ngờ cô giáo vừa nhìn thấy người được gọi là "ba bé Ân" thì trong mắt đã lấp lánh ngàn vì sao sáng rực và không còn chứa thêm bất kì ai nữa.



Cô giáo tự hỏi vóc dáng cao lớn, gương mặt lạnh lùng tựa như hoàn mỹ, đây chẳng phải mẫu bạn trai lý tưởng mà cô luôn tìm kiếm sao?



Bắt gặp trong tình cảnh này! Ông trời thật trớ trêu quá!



- Cô ơi, cô có thể đừng nhìn ba con như vậy không? - Ân Ân lên tiếng như đang cố ý cắt đứt mạch cảm xúc dạt dào của cô giáo



- Cô đâu…có…đâu…! - Cô giáo giật mình, mặt đỏ bừng xấu hổ
………………



Phương Ly đang giặt khăn trong nhà vệ sinh thì có hai chị gái bước vào, họ trò chuyện rất vui vẻ



"Hồi nãy tôi nghe cô giáo chủ nhiệm lớp con trai tôi nói chuyện điện thoại, ca sĩ Lưu Nhã Đình đưa ra đề nghị hôm nay sẽ đến trường này hát đấy!"



"Thật sao, cô bé đó nổi quá nhỉ, đi đâu cũng nghe tên."



"Ừ, hình như cô ấy rất thích trẻ con, thấy báo đăng hay đến hát ở các trường mẫu giáo và cô nhi viện lắm."



"Hèn gì đến tụi con nít cũng thích mê. Con gái nhà tôi mới tí tuổi đầu đã luôn miệng bảo "Sau này con muốn làm ca sĩ như chị Nhã Đình""



Phương Ly vừa vắt khăn vừa thở dài, lát nữa lỡ chị Nhã Đình thấy cô có "chồng con" liệu có nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ không? Xấu hổ chết mất thôi!



…………………



Chưa gì lúc quay trở lại thấy Lâm Hạo nhìn cô bằng ánh mắt rất rất kì lạ, cái lạ đó không cách nào giải thích được, cô lại làm sai gì nữa sao?



Chị gái kéo tay cô qua nói nhỏ



- Lúc nãy chị nói chồng em rồi, em đang đến ngày không nên bắt em chạy qua chạy lại, cậu ấy có vẻ nghe hiểu rồi đó.



Phương Ly hóa đá... chị đã nói gì với anh ta???



Sau cả thế kỉ hít thở sâu cô mới có thể lên tiếng



- Anh…à…tôi không biết hồi nãy anh và chị gái nói gì với nhau. Nhưng theo nghiên cứu khoa học hẳn hoi cho thấy thì người hay quên thực chất là có bộ não rất lợi hại và họ là những người thông minh. Tôi đoán anh thuộc nhóm đó, vậy nên…



Phương Ly chưa nói hết câu thì đã khựng lại, trong phút chốc cô đã một thứ cảm xúc khác hiện hữu trên gương mặt băng giá quanh năm.



Lâm Hạo đang nở nụ cười, trước giờ cô chưa từng thấy anh cười như thế. Hóa ra anh khi vui sẽ có vẻ mặt như vậy.



Nhưng chỉ trong vài giây sau khi bắt gặp ánh mắt cô nhìn mình thì nụ cười của anh cũng tắt, giống như pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, rất đẹp nhưng chỉ tồn tại ngắn ngủi.



- Người thông minh là người bị mắng thì biết vì sao mình bị mắng. Gặp cô bị người ta mắng thì vì quên "ngày đặc biệt" của ai đó thì cô có quên được không? - Anh lên tiếng, giọng rõ ràng là đang giễu cợt



Nãy giờ cô chỉ lo nhìn anh cười mà quên mất lý do vì sao anh lại cười.



Thôi xong rồi ‼!



Bây giờ cô chỉ ước gì có cái hố nào để cô nhảy xuống cho đỡ mất mặt, không thì giết cô cho rồi đi, huhu.



Chỉ là sống thôi mà sao khổ quá vậy ‼!



Ân Ân, những hi sinh của chị hôm nay để trở thành mẹ em, em nhất định không được quên đấy!