Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 54 : Đừng tránh mặt anh nữa, được không?

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Giờ ra chơi, Phương Ly rảo bước nhanh chóng trên hàng lang rồi dừng chân trước thư viện trường. Theo lời Ngọc Mai thì ở An Hoa này chỉ có hai nơi Giang Tuấn không thể xuất hiện, một là nhà vệ sinh nữ, hai chính là nơi này.



Phương Ly thừa nhận bản thân hèn nhát, nhưng cô có thể làm gì khác hơn là tránh mặt Giang Tuấn để có thời gian suy nghĩ lại mọi chuyện sau khi mẹ anh đã gọi cô đến và nói rõ ràng như vậy?



Cô cố nhón chân với đến quyển sách hóa học ở giá sách trên cùng.



- Quyển sách này đẹp trai hơn anh à, em thà tìm nó chứ không phải anh.



Một bàn tay đã chạm vào quyển sách trước kèm theo giọng nói khiến cô giật nảy người, hai mắt cô mở to, miệng há hốc, cứ như ăn trộm bị chủ nhà bắt quả tang vậy.



- Anh...sao anh lại ở đây?



Giang Tuấn cười lạnh, đôi mắt đen láy dán chặt vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô



- Em làm gì mà ngạc nhiên quá vậy, bộ có ai đó nói với em anh không thể nào xuất hiện ở đây à?



Có khi nào anh theo dõi cô không? Sao chuyện gì anh cũng biết hết vậy.



Giang Tuấn nhìn cô một lúc lâu rồi bất thình lình nắm lấy tay cô kéo vào tận sâu trong cùng mấy kệ sách rồi một tay chống lên tường, ép cô vào giữa.



Gương mặt cô đỏ ửng định lùi lại nhưng đằng sau là bức tường lớn chẳng còn đường lui nữa.



- Anh…muốn làm gì?



- Tạm thời chưa muốn làm gì, nhưng nếu em không nói thật thì anh sẽ làm gì đấy? - Đôi mắt Giang Tuấn sâu thẳm nhìn cô



- Nói thật cái gì chứ? - Trong lòng cô cũng có linh cảm



- Tại sao dạo này lại tránh mặt anh? - Giang Tuấn nhíu mắt



- Em…làm gì có! - Phương Ly cố chối, làm ra vẻ thản nhiên nhất



- Nói thật đi, nếu không anh sẽ hôn em ngay tại đây đấy! - Mặt anh kề sát mặt cô hơn, gương mặt lạnh lùng anh tuấn



Khoảng cách này quá gần, nhưng giống như ẩn ý trong những lời mẹ anh đã nói, cho dù có kề sát cạnh cô thì anh vẫn là ở một thế giới khác cô.



- Không có thật mà, dạo này em bận học bài cho kì thi cuối kì, thế thôi. - Phương Ly đáp nhanh, rồi lại vội cúi đầu xuống né tránh ánh nhìn của anh



- Thật vậy à? - Đôi mắt tinh tường của anh quét qua cô



- Phải.



Anh tại sao lại không nhận ra, cô bé này nói dối quá kém.
- Mày dám tát tao.



Sau tiếng thét đó Phương Du lao thẳng vào cô mà đánh, đám đồng bọn thấy thế cũng tiếp tay.



Bọn họ vừa xô ngã cô xuống đất thì những người khác liền tiếp tay cho nhau một người gì chặt cô, một người nắm tóc, một người ngồi lên người ra sức tát liên tục vào mặt, có người đứng đó khoanh tay lâu lâu đá vào người cô vài cái góp vui.



Thân thể cô bị họ giữ chặt, có muốn cựa quậy hay làm gì khác cũng vô ích.



Họ cũng là người tại sao không đặt vào tình cảnh của cô xem. Có ai lại muốn những người thân bên cạnh mình đều xảy ra chuyện chứ.



Mẹ đã từng nói mỗi người sinh ra trên đời này đều giống nhau, đều là một sinh mệnh có cha có mẹ, phải trân trọng nhau mà sống chứ không phải chà đạp nhau mà sống. Nhưng hóa ra mình trân trọng người khác cũng không chắc gì nhận được sự trân trọng lại. Nếu không thì cô đã chẳng nằm đây.



Chỉ đến khi Phương Ly nằm sóng soài trên mặt đất, người đầy vết thương, khóe miệng toàn là máu họ mới chịu dừng lại.



"Chị Phương Du, nó mà chết thì sẽ to chuyện đó."



"Ngày tháng còn dài mà chị."



Phương Ly cố gắng gượng người dậy lê từng bước chậm chạp vào phòng y tế, bọn người trước mặt thì cố nắm chặt cánh tay ngăn Phương Du ra tay tiếp nhưng không được.



Ả ta hung hăng chạy theo dùng hết sức mà xô cô, không để ý rằng lúc đó cô đang đứng gần nơi cầu thang.



“Á”



Bị xô bất ngờ từ sau lưng Phương Ly hụt chân ngã lăn xuống, đầu đập vào bức tường phía dưới.



Phương Du lúc này mới bừng tỉnh, mặt mày tái mét, hoảng sợ kéo theo đồng bọn chạy mất.



Chất lỏng ấm nóng nhẹ lăn dài từ đỉnh đầu xuống gò má, xuống cổ rồi nhuộm đỏ cả chiếc áo đồng phục trắng Phương Ly đang mặc.



Là máu…



Nền đất loang ra một vùng máu tươi, mỗi lúc một nhiều, cô choáng váng quay cuồng, trước mắt mờ mờ ảo ảo sau đó tối đen như mực, trong đầu lại văng vẳng tiếng nói



"Phương Ly, con phải nhớ cho kĩ, nhóm máu của con rất hiếm nên con tuyệt đối không được để bản thân chảy quá nhiều máu có biết không?"



Mẹ ơi!



Cả người đau đến mức xương cốt như muốn gãy vụn trong đó, đầu cũng đau.



Có phải cô sẽ chết không?