Em Là Cả Thế Giới Của Anh
Chương 55 : Anh cũng biết nổi giận
Ngày đăng: 18:17 30/04/20
Ánh nắng ấm áp dịu dàng xuyên qua từng chiếc lá xanh len lỏi vào khung cửa hắt lên khuôn mặt nhợt nhạt đầy vết thương của cô gái. Cô vừa trải qua một giấc ngủ dài, dài đến mức không còn nhớ mình đã mơ thấy gì, chỉ biết cảm giác nó mang lại cho cô thật khủng khiếp.
Phương Ly mơ màng tỉnh dậy trên giường bệnh. Trước mắt cô là một người thanh niên đang nở nụ cười mừng rỡ.
Là anh. Lúc nào cô xảy ra chuyện mở mắt ra cũng là anh ở cạnh bên. Ân tình của anh đời này làm sao trả hết đây?
- Em tỉnh rồi. Em đã ngủ lâu lắm rồi có biết không?
Cô cố cử động chân tay, cả người đều đau nhức, cổ tay thì đang được truyền dịch. Cơn đau làm cô muốn ứa nước mắt. Nhất là phần đầu truyền xuống cảm giác đau buốt.
- Em nằm yên đó. Không được cử động. - Minh Khải nhẹ nhàng ép cô nằm lên giường bệnh, anh làm rất nhẹ tay vì sợ đụng trúng vết thương của cô
- Anh…em…- Phương Ly hơi thở yếu ớt, đôi môi run rẩy, mỗi lần cô cố nói điều gì đó thì cơ mặt và đầu đều rất đau nên không thể tròn chữ được.
- Em đau thì nghỉ đi, đừng nói gì cả. - Trái tim anh thắt lại
- Cảm…ơn…anh…đã...cứu em…
- Chuyện đó…chuyện đó để nói sau đi. Ổn rồi. Anh hứa từ giờ sẽ không để Phương Du đó bắt nạt em nữa đâu. - Minh Khải dịu dàng nắm lấy bàn tay cô
Yên lặng một hồi lâu Phương Ly lại khó khăn lên tiếng
- Giang Tuấn…đừng cho…anh…ấy…biết.
Thật ra ý cô là Giang Tuấn đang phải chăm sóc mẹ anh bị bệnh, đã đủ mệt mỏi buồn phiền, cô không muốn khiến anh lo lắng thêm. Hai người là bạn thân của nhau nên cô lo anh Minh Khải sẽ báo lại.
- Em thôi đi, bây giờ em nhìn lại mình xem có bộ dạng thế nào mà còn nghĩ cho Giang Tuấn. Lúc đến bệnh viện mạng sống của em suýt là không giữ được biết không? Lẽ nào cảm nhận của cậu ấy còn quan trọng hơn cả bản thân em à?
Minh Khải thế mà lại nổi giận đùng đùng trước một câu nói của cô. Đây là lần đầu tiên trong đời Phương Ly thấy anh lớn tiếng như vậy.
- Em…em…xin…
Minh Khải mắt chớp liên tục, lúng túng hạ giọng
- Anh mới là người phải xin lỗi, vừa rồi không nên lớn tiếng với em, xin lỗi em. Chỉ là…
/Chỉ là anh không thể chịu được khi em lần nào cũng nhắc tên cậu ấy trước mặt anh. Trong lòng em, anh là gì?/
- Nếu thiếu một việc thì tôi sẽ lại tìm cô đấy.
Minh Khải buông lời đe dọa rồi quay lưng rời khỏi mặc kệ cho người con gái trong phòng nổi điên la hét đến khản cổ
"Dương Minh Khải anh đừng phí công nữa, dù anh có vì con nhỏ đó làm bao nhiêu chuyện thì nó cũng không yêu anh đâu."
……………..
Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, mới đó mà đã đến ngày Phương Ly xuất viện.
- Chị, cảm ơn chị thời gian qua đã chăm sóc em, cho em gửi lời cảm ơn đến các bác sĩ nữa. - Phương Ly tươi cười nói với chị y tá
- Tụi chị chỉ làm đúng nghĩa vụ thôi. Nếu em muốn cảm ơn hãy cảm ơn bạn trai em đấy. - Chị y tá hòa nhã dịu dàng
- Bạn trai? - Phương Ly ngơ ngẩng
- Phải, nhóm máu của em quá hiếm, nếu như không nhờ cậu ấy cho máu thì mọi người cũng chẳng làm được gì.
Cô hiểu rồi, chắc chị đang nói đến anh Minh Khải, vì anh đưa cô đến đây mà không nói rõ ràng nên mọi người hiểu nhầm.
Mà nói như vậy trong người cô đang chảy dòng máu của anh sao?
Mặt cô có chút đỏ.
- Em biết không, rất nhiều chị em trong bệnh viện ganh tị vì em có bạn trai vừa đẹp trai lại vừa hết lòng yêu em như vậy đấy.
- Sao chị? - Phương Ly bận suy nghĩ nên nghe không rõ
Chị y tá kể lại bằng ánh mắt long lanh ngưỡng mộ vô cùng
- Còn sao nữa. Cậu ấy ôm chặt em đến đây mặc cho cả người dính đầy máu, hét lớn gọi bác sĩ. Khi bệnh viện không có nhóm máu của em cậu ấy một giây cũng không do dự bảo hãy lấy của cậu ấy đi. Mà cậu ấy cũng khỏe thật, đã truyền rất nhiều máu còn có thể ngồi dựa lưng canh em một lúc cho đến khi bạn và anh trai cậu ấy đến thì mới chịu nghỉ ngơi đấy. Nếu cả hai đều không mặc đồng phục chắc có khi người khác còn nghĩ là hai vợ chồng nữa.
Khóe mắt Phương Ly rưng rưng, vậy mà cô lại chẳng hay chẳng biết gì cả, sau khi xuất viện về nhà nhất định cô cảm ơn anh ấy một cách tử tế nhất. Nhất định.
Mà…anh Minh Khải có anh trai sao? Lần đầu cô mới được nghe đấy.