Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 7 : Lên báo

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


Từ cái hôm tát rồi đổ canh lên người cô đến nay Phương Du không có bất kì động thái nào, cứ như là đang âm thầm chuẩn bị cho một âm mưu nào đó.



Không đâu, chắc là do cô suy nghĩ quá nhiều thôi!



Tối hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên của Phương Du và Dương thiếu gia, người trong Phương gia lại có chủ đề để tiếp tục xì xào bàn tán.



Thật chẳng ngờ Dương thiếu gia đến lại còn dẫn theo Giang Tuấn như lần trước.



Phương Ly thầm nghĩ đi hẹn hò thì dẫn theo vệ sĩ làm gì thế không biết, còn đâu là không gian riêng tư. Với Dương thiếu gia trông tốt bụng như vậy lại càng không giống người có nhiều thù oán với ai, sao đi đâu cũng phải kè kè vệ sĩ vậy trời?



Có khi nào…hai người họ là một cặp??? (t/g: Em thích suy nghĩ này của chị)



Lúc cả hai tới, Phương Du vẫn đang bận trang điểm, cả hai ngồi ở đại sảnh chờ.



- Phiền em gái lấy cho anh một tách cà phê, thêm một ít đường vào, nhưng đừng để quá ngọt. - Giang Tuấn cất tiếng gọi to khi vừa nhìn thấy bóng dáng của Phương Ly



"Ai là em gái của anh. Hừ, tôi cứ thích cho nhiều đường đấy, thì sao nào?"



Kết quả Giang Tuấn có một ly cà phê cực kì "đặc biệt".



Anh mới nhấp được một ngụm suýt nữa đã phun ra, nhưng thấy như thế thì mất hình tượng quá nên cố nuốt vào trong, giây phút ấy gương mặt anh đen đen xám xám.



- Cà phê "người đặc biệt" pha đúng là khác hẳn. - Giang Tuấn nở nụ cười nửa miệng đầy cuốn hút, lại thấy buồn cười vì sự trẻ con của cô bé này



- Vậy anh cứ dùng nhiều lên đi, đừng khách sáo, trong bếp vẫn còn đấy. - Phương Ly cười tươi nhất có thể, khoe hàm răng trắng đều



- Em gái em giỏi lắm.



Người ngoài nhìn vào thấy cả hai đều trông rất vui vẻ đâu ai biết sự tình bên trong. Minh Khải ngồi kế bên đầy kinh ngạc, hai người thân thiết với nhau từ lúc nào mà anh không biết vậy???



Nhìn cái mặt méo xệt của Giang Tuấn khi uống cafe mà Hiểu Lam không thể nhịn cười được.



- Phương Ly sao lại đối xử với trai đẹp như vậy hả, mà anh ta là ai, bạn của Dương thiếu gia à?



- Không, là vệ sĩ thôi! - Phương Ly lơ đễnh nói



- Trời ơi, vệ sĩ gì đẹp trai dữ vậy, ước gì anh ấy là vệ sĩ cho mình! - Hiểu Lam nhìn Giang Tuấn chớp chớp mắt long lanh



Phương Ly chỉ biết lắc đầu với cô bạn, bữa trước không biết ai mới nói chỉ quan tâm bạn trai của mình.



Ừ đúng là Giang Tuấn đó rất là đẹp trai, lần đầu nhìn thấy anh cô đã sững người thậm chí không dám nhìn anh lâu hơn, cứ ngỡ mình đi lầm phòng của minh tinh nào đó.



Vẻ ngoài xuất sắc, dáng người cao ráo, gương mặt có sức thu hút vô cùng.



Nhưng tiếc là anh ta lại không được bình thường, haizz, ở đời là vậy, được cái này mất cái kia.


- Em chơi một mình à?



Câu hỏi của anh làm nụ cười trên môi cô tắt lịm.



Sau một khoảng yên lặng, Phương Ly phát hiện mình không nhịn được mà muốn khóc, cô ngước mắt lên trời để cố kìm hãm những giọt nước mắt sắp rơi ra.



- Này, bộ anh nói gì sai hả? - Sự lúng túng hiếm hoi hiện rõ trên gương mặt Giang Tuấn, chưa từng có cô gái nào khóc lại khiến anh bối rối thế này



- Không có gì...chỉ là…có thể xin anh một chuyện không? - Giọng của cô không vui tươi như khi nãy nữa



- Chuyện gì?



- Sau này đừng gọi tôi là em gái nữa, anh sẽ làm tôi nhớ đến một người.



Giang Tuấn thoáng thấy đáy mắt của cô rất buồn, khuôn mặt chất chứa đầy tâm sự nên liền đồng ý.



Gọi em gái sẽ nhớ đến một người, lẽ nào…là anh trai?



Có những lời hứa đã bị vùi lấp bởi thời gian



"Phương Ly, sau này có ai bắt nạt em cứ nói với anh, anh sẽ bảo vệ em."



"Anh sẽ học hành chăm chỉ, rồi học viết nhạc, anh sẽ viết nhạc cho em hát."



"Đợi lần sau em khỏe bệnh anh sẽ dẫn em đi đốt pháo bông."



Anh còn bắt cô hứa



"Chúng ta sẽ lớn lên cùng nhau, mỗi ngày mỉm cười thật cười thật nhiều, mỗi ngày đều thật vui vẻ, ai nuốt lời sẽ lớn lên thật xấu xí, giữ lời chúng ta sẽ cùng nhau lớn lên thật xinh đẹp."



Rốt cuộc cô cũng giữ lời rồi, cũng dần dần trưởng thành rồi, còn anh, anh đang ở đâu chứ, ai cho phép anh có quyền nuốt lời như vậy?



Một lúc Phương Ly bấc giác nhìn sang thấy người bên cạnh cũng lẳng lặng ngồi yên như đang suy tư điều gì đó.



Cô trước nay luôn luôn dấu kín tâm tư nhưng thật không hiểu tại sao hôm nay trong một giây phút nhất thời xúc động lại kể cho người mới gặp có vài ba lần về chuyện lúc nhỏ của mình, lại còn để anh thấy cô suýt rơi nước mắt nữa.



Giang Tuấn nhận ra được có điều gì đè nén trong trái tim cô gái nhỏ này nên anh cũng không hỏi thêm nữa.



Ai chẳng có chuyện giấu trong lòng không thể nói ra, lại càng không muốn ai biết. Bản thân anh chẳng phải cũng như vậy sao?



Đến một lúc nào đó muốn nói thì sẽ nói thôi!



Đêm đó cả hai chơi xích đu một hồi thì Giang Tuấn đưa cô về nhà. Đi bằng gì à…câu trả lời là đi bộ, vì cô quên mang tiền và người người không bình thường bên cạnh bảo anh ta cũng thế.



Hừ, thế mà lúc nãy "ai đó" nói muốn dẫn cô đến nơi đắt tiền hơn, may là không nghe theo anh ta đấy nếu không phải ở lại rửa chén đến sáng chắc luôn.