Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 6 : Hẹn hò tay tư

Ngày đăng: 18:16 30/04/20


Cuối cùng thì cũng chờ được đến ngày vào học, tâm trạng Phương Ly cũng tốt hơn rất nhiều.



Cô đứng trước gương hồi hộp khoác lên mình bộ đồng phục trường gồm áo sơ mi trắng cùng dây dùng thắt nơ phần cổ trông rất xinh xắn. Áo vest ngoài màu xanh có in logo trường, trên ngực áo bên trái là bảng tên, kèm theo đó là chiếc váy ngắn sọc caro màu xanh xếp ly dài ngang đầu gối.



Phương Ly xoay người một vòng, theo Hiểu Lam nhận xét là trông cô toát lên vẻ đẹp của một nữ sinh trung học, trẻ trung, tinh nghịch, đáng yêu.



Phương Du trước khi bước lên chiếc xe hơi đắt tiền thì nghiến răng nói gì đó rồi đóng sập cửa một cái rõ to trước mặt cô. Cô thì nghĩ đơn giản, học chung trường như cứ cố hết sức có thể tránh mặt cô ta là được.



Trên đường đạp xe đi học nhìn thấy hình ảnh một cậu bé đèo một cô bé khiến cô nhung nhớ bâng khuâng.



Lúc còn nhỏ mỗi lần chơi trốn tìm dù là anh hai trốn ở đâu cô cũng có cách tìm được, nhưng mà lần này…Cô trách sao anh lại trốn kĩ như thế, mất 8 năm vẫn không tìm được.



Á...



Miên man trong dòng suy nghĩ, phía trước có vật thể to lớn nào đó đang cản đầu xe cô lại mà đến gần cô mới phát hiện ra...



KÉT…may mà thắng vẫn ăn như thường.



- Lại nữa, sao lại là anh. - Phương Ly ngẩng đầu lên ca thán



- Chào em gái, nhớ anh không? - Giang Tuấn nghiêng đầu đưa đôi mắt đẹp hút hồn nhìn cô



- Ai thèm nhớ anh chứ, trí nhớ tôi tệ lắm, không nhớ gì hết. - Phương Ly vừa nói vừa quay mặt đi chỗ khác để tránh ánh mắt anh



- Vậy thì lạ thật, những cô gái khác gặp anh một lần đã mơ thấy anh, chúng ta gặp nhau hai lần rồi, đáng lý ra em ban ngày cũng sẽ nhớ đến anh mới đúng.



Sao trên đời này lại có loại người như thế này hả ông trời? Da mặt dày chắc cũng cỡ ba bốn lần mặt đường.



- Anh cản đường tôi chi vậy? - Phương Ly nhìn Giang Tuấn hỏi



- Hỏi thăm nhau chút thôi, dù sao cũng chung trường mà.



Phương Ly giật mình, nãy giờ lo cãi nhau, giờ nhìn kĩ bộ đồng phục Giang Tuấn đang mặc thì thôi rồi.



- Chúng ta có duyên nhỉ, em gái? - Giang Tuấn cười cười



- Ai là em gái của anh chứ?



- Thế thì gọi là em trai nhé.



- Anh…- Dừng một chút để nén cơn tức, Phương Ly nói tiếp - Anh không phải vệ sĩ cho chị Nhã Đình sao? Anh đi học ai bảo vệ cho chị ấy? Mà sao lần trước anh lại đến cùng Dương thiếu gia.



- Thật ra, anh cũng là vệ sĩ của Dương thiếu gia.



Giang Tuấn đột nhiên hạ giọng, buồn rười rượi nói nói tiếp



- Nhà của anh rất khó khăn, anh phải làm thời vụ cùng lúc hai công việc để kiếm tiền, đến xe cũng không có đành đi bộ đây này, em có xe đạp để đi là tốt hơn anh rồi.



Phương Ly nheo mắt nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt.



Lại nhớ đến cách ăn mặc bảnh bao lần trước, cô cảm thấy không tin tưởng chút nào, anh có khí chất không kém Dương thiếu gia bao nhiêu, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn hẳn, diện mạo vừa sáng loáng vừa thu hút.



- Anh là vệ sĩ thật sao? Tôi cứ cảm thấy không đúng lắm.



Giang Tuấn có lẽ đoán được suy nghĩ của cô, anh nhún vai nói tiếp



- Là vầy, Dương thiếu gia coi anh là bạn bè nên giúp anh vào đây học, cũng như em theo Phương Du tiểu thư vào đây vậy. Cậu ấy tốt tới nỗi quần áo mình mặc cũng cho anh mượn dùng. Mà bộ vest Dương thiếu gia cho mượn lần trước, anh mặc lên có phải rất đẹp trai không?



- Không.



Cô phủ định một cách thẳng thừng, nhưng trong lòng thì phải công nhận là anh nói đúng.



- Anh nghĩ chắc là em rất muốn cho anh quá giang xe đạp, mà thôi anh thích đi bộ hơn. Chào nhé! - Giang Tuấn vẫy vẫy tay



Phương Ly lắc đầu không nói được gì nữa rồi ba chân bốn cẳng đạp xe đi. Con người này sao cứ thích tự biên tự diễn quá vậy, tự kỉ, thần kinh.



…………………



Bước vào cổng rồi phải đi thế nào nữa, có ai có thể nói cô biết hay không?
- Thôi để em chở cho.



- Không được, để anh.



- Em có thể chở được mà.



- Nhưng cái anh muốn là được chở em.



Cuối cùng cô đành thỏa hiệp với anh.



- Anh chạy cẩn thận một chút, suýt nữa va vào người ta rồi thấy chưa...



Minh Khải cứ lóng nga ngóng cố sức đạp, còn việc va vào đâu thì hên xui. Nhưng cô vẫn thấy anh buồn cười, bảo để cô chở mà cứ không chịu.



Phương Ly cũng thầm cười suy nghĩ của mình trước đó. Anh không thể nào là anh hai của cô được, anh của cô làm sao lại đi xe đạp tệ vậy.



- Sao vậy, sao em không nói gì nữa, đạp xe đạp vui thật đấy. - Minh Khải phấn khởi



- Em chỉ toại nguyện cho anh lần này thôi nha, tim em sắp rơi ra rồi. - Phương Ly la to



- Cảm ơn em.



- Nè... cẩn thận cẩn thận. - Phương Ly vỗ vai anh mấy cái, suýt nữa là ngã rồi - Khỏi cảm ơn em, anh cứ chạy cẩn thận giúp em là được rồi…A..A



Đi xe đạp với Minh Khải rất sợ nhưng mà cũng rất vui.



Đến cách cổng trường một đoạn, cô nói cho xuống để khỏi gây sự chú ý với mọi người.



Nhưng cô nào biết rằng cảnh tượng này đã lọt vào mắt của người cô không muốn để nhìn thấy nhất.



Phương Du cùng đám bạn cô ta ngồi trong chiếc Ferrari màu đỏ chói trố mắt nhìn ra ngoài.



- Du Du, kia chẳng phải hôn phu của cậu sao, anh ta chạy xe đạp, còn chở đứa con gái khác nữa chứ. - Người bạn 1



- Nó là nhỏ người hầu nhà cậu mà, chiêu trò câu dẫn đúng là không tầm thường đâu. - Người bạn 2



- Ước gì mình cũng được anh ấy chở như vậy! - Người bạn 1



- Đáng chết! - Phương Du đập mạnh tay vào cửa kiếng khiến cho hai người bạn bên cạnh giật nảy mình, mắt trợn tròn đến suýt rớt tròng ra ngoài.



“Phương Ly mày dám làm ra chuyện như vậy sau lưng tao, mày giỏi lắm.”



- Chụp hình lại đi. - Phương Du cất giọng ra lệnh



- Hả, cậu bảo sao? - Người bạn quay sang hỏi lại vì không dám tin, Phương Du này thấy cảnh đó còn chưa đủ chướng mắt sao mà muốn chụp lại



- Tôi bảo các người chụp hình lại, tôi tự có cách để hành hạ nó. - Phương Du nói, mặt mũi hầm hầm, nghiến răng ken két



…………………



Phương Du đi học về liền quăng cặp sang một bên, vừa đặt mình trên chiếc giường nệm êm ái trắng tinh đã đưa tay lấy điện thoại trên bàn ấn một dãy số.



Bên kia vừa có người nhấc máy Phương Du đã lập tức hạ giọng nhẹ nhàng nhất có thể



- [Alo, bác gái, cháu là Phương Du, cháu muốn nhờ bác giúp cháu gợi ý cuộc hẹn với anh Minh Khải cuối tuần này.]



- […]



- [Dạ, cháu thấy tụi cháu cần có thời gian tìm hiểu nhau, đúng không bác?]



- […]



- [Vậy cháu cám ơn bác nhiều lắm!]



Vừa kết thúc cuộc gọi, Phương Du siết chặt điện thoại trong tay, ánh mắt phát ra tia lửa căm hận sau đó bị dập tắt bởi nụ cười thỏa mãn



- Qua tuần sau sẽ có chuyện hay để xem rồi.