Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 60 : Thời khắc mong đợi

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Cánh cửa hội trường đột ngột được đẩy ra, cô bị anh kéo vào. Một người quay đầu lại nhìn, hai người quay đầu lại nhìn…cuối cùng là tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về phía hai người.



Cô…thật sự không còn đường lui rồi.



"Nè, nhìn kìa nhìn kìa, nó quay lại cùng với ai vậy?" - HS1



"Trông hình như có chút giống hội trưởng chúng ta?" - HS2



"Bị điên à, hội trưởng đã tuyên bố không tới rồi còn gì, huống chi là đi cùng đứa như nó, trời có sập xuống cũng không thể nào." - HS3



"Rốt cuộc cái tên không sợ chết đó là ai vậy kìa?" - HS4



- Bắt đầu thôi. - Lâm Hạo bình thản, đôi mắt đen kêu ngạo dẫn cô lướt qua dòng người đông đúc, cứ như thể thế giới này chỉ còn lại anh với cô



Anh với vóc dáng cao lớn, phong thái ung dung, đĩnh đạc, khí chất như vầng dương trên cao, từ từ xuất hiện trong ánh sáng huyền ảo. Mỗi bước đi đều như có sức hút và uy lực khiến người ta không thể không nhường đường cũng không khỏi tán dương, bộ vest sang trọng cộng thêm chiếc mặt nạ huyền bí càng làm cho đám nữ sinh đó ganh tị với cô đến nhường nào.



Phương Ly biết kể từ buổi tối hôm nay trở đi ít nhất bọn họ sẽ không còn nói cô quen với già sáu bảy mươi tuổi đi siêu xe nào đó nữa.



Nhưng nếu họ biết anh thực sự là ai cô càng thảm hơn ‼!



Trong lòng chỉ biết cầu nguyện thần phật cho không ai nhận ra.



Mắt cô quét xung quanh tìm kiếm…Giang Tuấn và chị Nhã Đình đã không ở đây nữa.



Đúng lúc này nhạc lại nổi lên, mọi người bắt đầu tẻ ra xung quanh chừa ra một khoảng không gian trống chính giữa, ánh đèn chiếu xuống thành một vòng tròn, Lâm Hạo chính là đưa cô đến ngay vị trí trung tâm đó.



Làm thế là cố tình đây mà!



Cả hai khiêu vũ theo nhạc, ánh sáng bao bọc lấy từng bước di chuyển.



Có điều lần này khống hề giống như cái lần được Lâm Hạo dạy khiêu vũ lúc chuẩn bị diễn kịch. Dù có vài lần cô đạp chân anh nhưng anh không mắng cô cũng không tỏ ra chán ghét, quát tháo hay gọi cô là vịt, tự dưng cô lại thấy vui.



Khóe môi cô cong lên, nụ cười diễm lệ tỏa sáng cả không gian, không giả tạo, không gượng ép, đây chính là nụ cười chân thật nhất, hạnh phúc nhất buổi tối hôm nay cô có được.



Phương Ly không hề biết có một chàng trai trong góc khuất đang ngơ ngẩng vì nụ cười đó.



Anh đã dõi theo cả hai người từ lúc bước chân vào hội trường đến giờ. Lúc nãy có người vừa báo tin cô gặp chuyện anh đã vội vã chạy đến đây, đáng tiếc lại không cách nào tìm thấy cô.



Tại sao vậy, cô bị Giang Tuấn bỏ rơi như thế vẫn không gọi cho anh như đã hứa trước đó.



Nhưng điều khiến anh không khỏi thắc mắc nhất chính là…cậu ấy cũng có mặt ở đây, là tình cờ hay cố ý?



Tú Lan đứng bên bàn tiệc cầm ly cocktail màu xanh vừa lắc lư vừa nghiến răng



- Tìm cách lột mặt nạ tên đó ra để xem là ai?



- Chắc là hắn ta xấu quá được con nhỏ đó thuê về diễn kịch nên không dám lộ mặt thật đấy mà. - Một nữ sinh hướng ánh mắt, cười khinh bỉ



- Nếu đẹp trai thì nhất định là trai bao sợ chúng ta điều tra ra được nên mới thế! - Nữ sinh khác nói xong liền cười khúc khích



- Phải dạy cho cả hai bọn nó một bài học. Nhất là con nhỏ Phương Ly đó.



Tú Lan đặt mạnh ly cocktail xuống bàn rồi rồi nháy mắt với một nam một nữ sẵn sàng hành động.



Phương Ly đang khiêu vũ thì thấy một cặp đôi cố tình tiếp cận hai người.



Cô gái là một mỹ nhân, trang điểm, thần thái đều rất đẹp, một vẻ đẹp rực rỡ, đôi mắt đen láy mê hoặc lòng người, trên người là chiếc đầm dạ hội màu đỏ ôm sát cơ thể càng làm nổi bật thân hình và đường cong quyến rũ.
Thật đấy! Nói một cách chuyên môn là bệnh nghề nghiệp ‼!



Nhưng chắc chẳng ai tin cô đâu huhu!



Lâm Hạo mặt đen như cục than liền phóng cho cô một ánh mắt bắn ra những tia dao nhọn.



Một luồng khí lạnh toát xông thẳng lên làm Phương Ly sợ hãi cho miếng thịt ngược lại vào miệng mình, không kịp nhai mà nuốt ực một cái, nào ngờ lại bị mắc nghẹn nơi cổ họng vỗ ngực mấy cái cũng không xuống được.



Trong lúc quýnh quáng cô quơ tay lấy "li nước màu đỏ" ở gần nhất mà tu một hơi.



Uống rồi mới biết, cái này nào phải nước!



Đắng quá! Chát quá! Cô thè lưỡi nhăn mặt rồi bụm miệng ho sặc sụa mấy tiếng.



"Khụ Khụ…nước…nước…trắng…" - Cô cầu cứu sự giúp đỡ của anh



Lâm Hạo đưa ly nước đúng chuẩn màu trắng, rồi nhìn cô như thể vừa chứng kiến một cảnh tượng trăm năm hiếm có. Không ngờ có kẻ uống rượu mà như uống nước, ngốc cũng vừa thôi chứ.



- Ăn với uống thế đấy, nói cô không phải con gái có sai đâu!



Phương Ly uất ức vỗ ngực phản bác



- Bình thường tôi có như vậy đâu, tất cả đều tại…khụ..khụ…khăn....



Rồi anh lại phải lấy giúp khăn giấy quẹt quẹt mấy cái cho cô kèm theo một câu



- Anh hai chị dâu tôi muốn bé Ân trở thành thục nữ. Đừng có mà dạy con bé ăn uống giống cô nhé, kẻo sau này nó lại không lấy được chồng.



Trời ạ, sau này sẽ không mời tên này ăn gì nữa hết. Lòng tốt tự dưng lại biến thành trò hề còn bị sỉ nhục.



Loa thông báo trong hội trường lúc này bất chợt lại vang lên một giọng nam sôi nổi



"Chào các bạn, thời khắc các bạn mong đợi nhất đêm nay đã đến rồi, chúng ta cùng nhau đếm ngược nhé."



Mọi người xung quanh liền nhốn nháo, gương mặt ai cũng đều rạng rỡ ngẩng đầu lên trần, có người còn nhắm cả mắt lại làm động thái cầu nguyện.



Lẽ nào là thực hiện nghi thức gì à? Cô nào có biết gì đâu chứ?



Đôi mắt Lâm Hạo vụt qua tia sáng khác thường.



- Này anh, thời khắc gì vậy? Chúng ta có cần làm gì không?



Cô cất giọng hỏi nhưng không có âm thanh nào trả lời lại, vừa định ngẩng đầu giống họ thì Lâm Hạo đã lạnh lùng đưa tay kéo tay phải của cô, không nói một lời, lôi cô hướng về phía cảnh cửa lớn đang đóng kín, di chuyển càng lúc càng nhanh.



Cứ như trong mấy bộ phim kinh dị sát nhân đang đuổi theo phía sau ‼!



- Này, kiếp trước anh là vận động viên kéo co à, sao anh thích kéo tay tôi quá vậy?



_10,9,8…3,2,1.



_ BỤP



Cô nghe một âm thanh như tiếng nổ ngay trên đầu, rồi sau đó…