Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 61 : Em chẳng đợi gì cả

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


_ BỤP



Phương Ly nghe một âm thanh như tiếng pháo hoa nổ ngay trên đầu. Lúc đó cả hai đang đứng ở vị trí cách cửa hội trường một khoảng rất gần, gần như trước mắt.



_ ÀO



Có thứ gì đó đang đổ xuống.



Lâm Hạo lập tức thả tay, đẩy cô sang một bên để một mình hứng trọn chúng.



Cảnh tượng này thật giống như nam chính hy sinh tính mạng để bảo vệ nữ chính thoát khỏi nguy hiểm trong mấy bộ phim thường chiếu.



Chỉ khác là ở đây nguy hiểm đâu chẳng thấy, chỉ thấy cả đám kim tuyến lấp lánh rơi lả tả rồi trút cả vào người anh.



Phương Ly ngẩng đầu lên, trên trần hội trường gắn nhiều quả bóng nhỏ trông rất kì lạ, một số trong chúng sẽ thả kim tuyến xuống những người đang đứng ở dưới.



Những cặp nhảy cùng nhau xung quanh nhận được nó thì rất hào hứng ôm chầm lấy nhau hò reo, cứ như phải chịu đựng cảnh hạn hán ba năm thì bất chợt trời đổ mưa, vui không gì kể xiết. Còn những cặp không nhận được thì lộ rõ vẻ thất vọng, chán nản.



Lâm Hạo không hề giống họ, anh vẫn như vậy, không một chút biểu cảm, cúi xuống phủi quần áo với nét mặt lạnh tanh.



- Anh ơi, tôi biết rồi, mấy miếng nhỏ nhỏ này không phải kim tuyến mà là vàng dát mỏng đúng không? Bọn họ đúng với câu mừng như bắt được vàng!!!



Lâm Hạo mở to mắt, kinh ngạc lập tức ngẩng đầu chằm chặp nhìn cô. Phương Ly này…dùng hai từ thần kinh với cô ta là còn quá nhẹ nhàng không?



- Có đem tiền không? - Lâm Hạo nhướng mày âm u hỏi



- Không, anh hỏi chi vậy?



- Lát nữa trên đường về phải ghé tiệm mua ít thuốc.



- Sao? Anh thấy có chỗ nào không khỏe trong người à? Đau đầu hay chóng mặt? - Cô thật lòng quan tâm



- Không, là mua cho cô!



- Anh…Tôi chỉ nói đùa thôi mà, anh nghĩ tôi ngốc đến mức đó sao?



- "…" - Không trả lời thay cho câu đồng tình, tiếp tục phủi quần áo



Phương Ly bĩu môi



- Người ở đây không bình thường thì có. Bộ mấy người nhà giàu bọn anh chưa thấy kim tuyến bao giờ à. Tôi chỉ này, bỏ chừng mười mấy nghìn ra tiệm mua được cả đống về tha hồ rải đấy.



- Không được nhắc đến hai từ kim tuyến với tôi nữa!



Lâm Hạo bị cô chọc tức đến mặt mày cũng đen lại, đầy sát khí nói ra câu này. Anh đã đủ bực bội với cái đống lấp lánh bám dính đầy trên tóc, trên người vậy mà còn gặp phải cô.



- Vậy thôi, cho tôi cảm ơn anh đã cứu tôi khỏi cái đống "ba chấm" này nhé.




- Anh thích bóng rổ như vậy, thôi thì sau này lập đội bóng rổ luôn đi!



- "…"



Thấy anh không trả lời, cô cho là anh xấu hổ, càng được nước làm tới, thích thú cười trong bụng.



Lâm Hạo từ nãy giờ không phải không thể nói lại nên đứng im chịu trận, lại càng không phải ngượng không nói được mà là...chờ đợi thời cơ.



Là cô tự tìm đường chết đấy nhé Phương Ly.



Anh nghiêng mặt, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, môi cong lên nụ cười hoàn mỹ, chậm rãi nói



- Chúng ta còn đang đi học mà cô đã tính đến chuyện con cái chúng ta sau này rồi à?



- Hả? Anh bị hâm à? Con cái chúng ta gì ở đây? - Phương Ly kinh hãi, anh nói rất nhỏ nhưng người la to lại là cô khiến xung quanh ngoái nhìn xem cô gái nào can đảm đến thế



Đừng có bảo là anh gài cô la lên đấy nhé!!!



- Anh này, thôi tối rồi chúng ta về thôi há! - Cô nhẹ nhàng đánh bài chuồn nhưng nào được



- Còn dự định sau này sinh đôi, sinh ba, ba năm hai đứa rồi lập cả đội bóng rổ, tôi biết cô có lòng nhưng phải cân nhắc xem mình đủ sức không? - Lâm Hạo xem lời cô nói là rác, vẫn tiếp tục



- Phương Ly: "…"



Một vài người đi đường thấy cực kì thú vị: "…"



- Tôi…không…có! - Cô phản bác kịch liệt, trong lòng đầy phẫn nộ uất ức



- "Không có", vậy lẽ nào không có thích bóng rổ, thích bóng chuyền hay bóng đá hơn? - Lâm Hạo mặt mũi tỉnh bơ, không một ai nhận ra anh đang cố tình đùa cợt cô



- Anh…anh rõ ràng biết tôi không phải ý đó mà!



- Thế có dám thề là khi nãy đến giờ cô không nhắc đến chuyện con cái sau này của tôi không?



Lần này sét đánh thẳng vào người khiến cô hóa đá.



Giờ mà có cái phi thuyền vũ trụ nào ghé ngang thì cô cũng xin quá giang nó luôn, miễn là có thể biến mất khỏi cái nơi này.



Người đi đường A: "Con gái thời nay bạo dạn thật"



Người đi đường B: "Mấy chuyện này mà cũng có thể nói ở nơi công cộng sao?"



Thiếu nữ C: "Nhưng anh chàng kia đẹp trai quá, tôi cũng muốn sinh con cho anh ấy"



Đó là giây phút cô nhận ra rằng từ bây giờ đến hết kiếp này đừng có dại mà đi chọc vào con người này hay đem anh ta ra đùa nếu không muốn chết thê chết thảm.