Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 63 : Bỏ nhà theo trai

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Trời đã rất khuya, không gian im ắng, con đường tĩnh mịch không còn bóng người nào khác.



Gió đêm lạnh lẽo buốt giá, sương đêm mờ ảo giăng đầy, bàn tay anh đặt lên má cô lại quá đỗi nhẹ nhàng, nhẹ nhàng đến mức khiến người ta không khỏi hoài nghi đây chỉ là ảo giác hoặc một cảnh tượng xuất hiện trong giấc mơ.



Ánh đèn đường soi sáng cùng ánh trăng trên cao dịu dàng hắt lên khuôn mặt cô, rực sáng xao động lòng người, trên mái tóc còn tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ.



Không phải Phương Ly không dự cảm được điều gì đó, nhưng cô không cách nào tin được cái dự cảm hoang đường này sẽ xảy ra.



Anh là ai, còn cô lại là ai.



Chỉ cho đến khi Giang Tuấn từ từ cúi đầu xuống, sát gần khuôn mặt nhỏ nhắn, hơi thở ấm áp của anh như hòa lẫn cùng hơi thở của cô.



Cô nhắm mắt để không bị vẻ đẹp của anh, con ngươi lấp lánh hút hồn của anh thôi miên, cắn chặt môi…quay mặt sang bên trái.



Cũng chính ngay lúc đó…



Một chuông điện thoại reo vang inh ỏi trong túi áo khoác bên trái!



Không khí lập tức bị phá vỡ!



Phương Ly giật mình kinh ngạc. Đây quả là một sự trùng hợp đến bất ngờ, trùng hợp đến nỗi có thể nghĩ rằng cô quay đi vì tiếng chuông.



- À, em…có…có điện thoại. - Phương Ly căng thẳng nói



Giang Tuấn phải thả tay, cô hít thở sâu, định thần lại rồi bước xa anh một chút..



Màn hình nhấp nháy cái tên mà cô không muốn nhìn thấy nhất. Không ngoài dự đoán, chưa kịp nói "Alo" đầu dây bên kia liền lạnh lùng sấn sổ



- [ Ân Ân nửa đêm thức giấc không thấy cô lại khóc bảo là cô bị phù thủy bắt đi gì gì đó, có bị bắt đi thật thì cũng phải báo một tiếng.]



- Hả? Tôi…



- [Con gái con lứa, đêm hôm khuya khoắc ra đường làm gì?]



- À…tôi…



- [Nếu như là ngày xưa thì cô có thể bị khép vào tội bỏ nhà theo trai rồi biết không?]



- Hả? Sao chứ? - Phương Ly giật mình



- [5 phút hoặc là tôi sẽ cho người mang hành lý ra trước cổng cho cô. Chọn đi.]



_CỤP



Tút…tút…tút…



Lâm tiểu nhân này bị gì thế, bảo người ta chọn mà người ta chưa trả lời đã vội vã cúp máy, thế thì chọn kiểu gì?
"Xin cậu đấy."



"Nếu học kì này không được học sinh giỏi, có thể họ sẽ đuổi mình ra khỏi nhà nữa."



Gương mặt lớp trưởng chau chặt lại, khẩn khoản xin, nước mắt cũng sắp rơi ra làm Phương Ly thấy rất tội, loại áp lực gia đình này cô cũng hiểu phần nào. Vậy là tô trắc nghiệm xong cũng cố ý né né tay qua một chút để lớp trưởng xem đánh theo.



Chỉ còn hai ba câu nữa là xong bài kiểm tra thì



- Lớp trưởng, em đang làm gì đó?! Sao đang làm bài lại quay sang nhìn bạn?



Không biết từ lúc nào, cô Hà đã đứng ở bên cạnh bàn, nghiêm giọng.



Lớp trưởng Tú Vy không cần suy nghĩ, thẳng lưng đứng dậy, dứt khoát gãy gọn nói một câu mà Phương Ly có chết cũng không tưởng tượng được



- Thưa cô, bạn Phương Ly tranh thủ lúc cô không để ý đã quay sang xem bài của em, nên em mới quay sang bảo "Nếu cậu còn thế mình sẽ báo cô giáo đấy".



Phương Ly tá hỏa, định mở miệng giải thích thì…



- Phương Ly, bình thường thành tích học tập của em khá tốt, cô không nghĩ em lại làm ra chuyện như thế! - Cô Hà chẳng cần hỏi đến cô, giọng điệu là tin tưởng hoàn toàn lời nói của lớp trưởng



- Thưa cô em không có! Là lớp trưởng…- Cô phản bác



- Thưa cô rõ ràng là bạn ấy xem bài em. - Tú Vy chen ngang.



Tú Vy chợt nghĩ bây giờ hai bài kiểm tra đã y hệt nhau, làm sao tra ra được, mà chắc chắn cô giáo cũng sẽ tin cô ta hoàn toàn mà không tra lại, còn có thể tranh thủ cơ hội này ghi thêm điểm trong mắt mọi người. Cô ta hạ giọng lo lắng



- Nhưng bạn Phương Ly chỉ mới lỡ vi phạm lần đầu, có lẽ là do tối qua bạn ấy háo hức tham dự lễ hội khiêu vũ cùng hội phó quá nên quên học bài, mong cô hãy bỏ qua cho bạn ấy.



Xung quanh rộ lên những tiếng cười khúc khích khi được lớp trưởng gợi nhớ việc Phương Ly bị bỏ rơi ở lễ hội khiêu vũ, một số thì nhìn chằm chằm như muốn nuốt sống cô.



"Vừa ăn cướp vừa la làng."



"Ý nó là sao? Lớp trưởng mà thèm xem bài của nó à?"



"Lớp trưởng còn phải lên tiếng bênh vực, đúng là nó bị đứt dây thần kinh xấu hổ rồi."



- Được rồi, Phương Ly, em đi cùng cô lên phòng giám hiệu. - Cô Hà gằn giọng nói



Tú Vy cười thầm vì mọi thứ như dự liệu, nào ngờ Ngọc Mai đứng phắt dậy, bàn tay tức tối nắm chặt



- Thưa cô, chuyện gì không thể nghiêng về một phía như vậy. Ai nói lớp trưởng thì không thể xem bài người khác. Nếu cô đã đưa Phương Ly đi thì phải đưa cả lớp trưởng lên phòng giám hiệu để phân xử, như thế mới công bằng.



- Thôi được rồi, vậy cả hai em cùng cô lên phòng giám hiệu. - Sau khi suy nghĩ cô Hà ra quyết định



Phương Ly không nói gì nữa. Chỉ là thật không ngờ mình đã giúp nhầm người rồi.