Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 70 : Bại lộ

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Đi cùng Ân Ân còn có chị Cầm. Con bé nhanh chóng rời khỏi tay chị Cầm mà chạy đến chỗ cô, đôi mắt lóe sáng niềm vui khi nhìn thấy Giang Tuấn



- A…Anh đẹp trai, Ân Ân nhớ anh lắm.



- Anh cũng vậy? Không ngờ lại gặp lại cô bé đáng yêu ở đây.



Hai người chào nhau trong nỗi lo sợ tột cùng của Phương Ly. Sáng hôm nay ra khỏi nhà cô bước lộn chân à?



Lâm Hạo nhìn thấy Ân Ân thoạt đầu anh cũng cực kì bất ngờ, xem ra đây là ý trời rồi. Mà con bé thân với Giang Tuấn lúc nào mà anh không biết vậy? Anh đứng ngay đây mà nó lại chào cậu ta trước?



- Em đến đây tìm chị của em à? - Giang Tuấn hỏi con bé



- Dạ, em đến tìm chị hai.



- Hửm, vậy chị hai em ở đâu, anh dẫn em đi.



Lần trước Giang Tuấn chỉ nghe Ân Ân gọi Phương Ly là chị Ly Ly nên trong lòng nghĩ chị hai con bé là người khác chứ đâu ngờ...



- Chị hai của Ân Ân đây này, a, anh hai cũng ở đây luôn. - Con bé hớn hở đưa hai tay chỉ vào cô và Lâm Hạo rồi giới thiệu. Khi nãy anh hai nó bị che khuất nên giờ nó mới thấy, còn châm ngòi bằng một câu. - Ân Ân biết mà, anh chị lúc nào cũng ở cạnh nhau.



Sau khi Ân Ân la lên, Phương Ly lập tức muốn bốc hơi khỏi đây. Sao lại thành như vậy chứ?



Toàn bộ người đứng trên sân, chỉ trừ mỗi Lâm Hạo và Ân Ân ra thì đều trong trạng thái đờ ra đến bất động, một số người còn đưa tay bụm miệng mắt trợn tròn.



Chị Cầm bước đến gật chào Lâm Hạo, thấy đám cháy chưa đủ to nên chị tiếp tục đổ thêm dầu



- Thiếu gia, em gọi cho cậu và Phương Ly không được. Đại thiếu gia và phu nhân đi du lịch chưa về, bé Ân cứ đòi gặp "anh hai chị hai" của nó đến nỗi không chịu ăn sáng luôn, hết cách em đành dẫn nó đến đây, thiếu gia đừng giận nhé.



- Không sao, chị về trước đi, Ân Ân cứ giao cho tụi em. - Lâm Hạo lãnh đạm cùng bình tĩnh



"Tụi em"



"Anh hai, chị hai"
Giang Tuấn cố kiềm nén ngọn lửa hừng hực trong lồng ngực. Ba người họ, từ nãy đến giờ, cứ như ở một thế giới, hoàn toàn không có anh trong đó.



- Hội trưởng, trước khi đi cậu có thể cho tôi một lời giải thích rồi hãy đi không?



Lâm Hạo khóe miệng nhếch một nụ cười mang đầy ẩn ý mỉa mai



- Giải thích? Chỉ có những người giấu diếm mới phải giải thích. Tôi có sao? Là cậu chưa từng hỏi tôi mà!



- Ồ, nếu vậy thì cậu là không cố tình không cho ai biết chuyện này nhỉ?! - Giang Tuấn cười, rõ ràng là đang giễu cợt



- Cậu muốn nghĩ thế nào tùy cậu, dù sao thì suy nghĩ của cậu cũng không khiến tôi quan tâm…từ sau chuyện đó.



Hai người con trai lại nhìn nhau bằng cặp mắt sắc lạnh, cứ như thủ lĩnh hai phe đối địch sắp giao chiến trên sa trường, nhưng Lâm Hạo sực nhớ chuyện quan trọng hơn, quay lại lạnh lùng ra lệnh cho cô



- Đi thôi. Ân Ân đói lắm rồi.



Phương Ly thở dài, hôm nay về phải tắm nước lá bưởi mới được.



Đi được vài bước Phương Ly vô thức ngoái đầu lại phía sau, bóng dáng cao lớn của Giang Tuấn được ánh dương rực rỡ chiếu rọi trông đẹp đến nhường nào, nhưng sao lại mang đến cảm giác cô đơn buồn bã như thế!



Tất cả là lỗi của cô! Phải làm gì để xin lỗi anh đây?



……………..



Ánh nắng mặt trời vàng óng phủ lên bức tranh hai người lớn một trẻ nhỏ nắm chặt tay nhau tiến bước. Bức tranh ấy thật ấm áp hạnh phúc, ngây thơ thuần khiết, trong sáng đẹp đẽ. Giữa ba con người xa lạ thế mà lại hình thành một mối liên kết dường như không ai có thể xâm phạm cũng không thể chia cắt.



Nhưng đó là hiện tại…



Còn sau này…?!



Đám đông phía sau không buông tha ùn ùn kéo theo về phía căn teen. Phương Ly lắc đầu mệt mỏi, tiếp theo sẽ là chuyện gì nữa đây?