Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 70 : Cô ta là người của tôi

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Theo tình hình hiện tại cho thấy, bàn ghế trong căn teen đều kín tất cả chỗ, những ai chậm chân không giành giật cho mình được một chỗ ngồi thì đành ngậm ngùi đứng xung quanh.



Chưa bao giờ căn teen lớn nhất của Trung học An Hoa lại đông đến thế này. Tất cả đều hướng mắt về bàn của Phương Ly như ngóng chờ tập tiếp theo của bộ phim truyền hình đặc sắc sắp được lên sóng.



Không thiếu những lời bình luận làm không khí nóng lên



"Ôi trời ơi, mình đã từng nằm mơ tương lai cùng anh ấy một nhà ba người ăn chung bàn như thế!" - Một nữ sinh đôi mắt long lanh đầy mơ mộng, nói



"Con nhỏ đó có gì đặc biệt chứ! Vị trí đó nó xứng ngồi sao?" - Nữ sinh khác ghen tị vô cùng



"Có ai bắt cá hai tay mà sướng như nó không? Vừa được hội phó hôn giờ lại được hội trưởng mời đi ăn." - Nữ sinh nọ ganh tức



"Không được, hội trưởng là của tất cả chúng ta, không cho phép nó chiếm hữu anh ấy làm của riêng!" - Nữ sinh khác hô như khẩu hiệu yêu ước



- Anh này, "bầu không khí" nơi đây hình như không ổn lắm. - Phương Ly hết nhìn Lâm Hạo rồi lại nhìn xung quanh



Lâm Hạo không chút biểu cảm đáp lại



- Có cô mới không ổn đấy. Căn teen này là sạch sẽ nhất An Hoa rồi, còn có cả máy lạnh và hệ thống lọc khí hiện đại nhất.



- "…"



- Anh đánh trống lảng đấy à! Tôi xin anh làm ơn giải thích với mọi người chúng ta không phải quan hệ đó đi!



- Gọi món đi. - Lâm Hạo vẫn bình thản như không có gì xảy ra



Phương Ly vô cùng tức tối, rất muốn la lên "Kẻ luôn coi lời người khác như gió thoảng bên tai có ngày sẽ bị điếc đấy!". Nhưng biết làm sao được, bây giờ anh ta đồng minh duy nhất của cô khi khắp nơi xung quanh là kẻ thù bủa vây. Nhịn vậy.



- Không ăn gì à? - Lâm Hạo như tùy tiện hỏi



- Không. - Cô khẳng định chắc như đinh đóng cột



- Thảo nào hôm nay lại có chuyện lớn như vậy xảy ra. - Lâm Hạo vẫn liếc mắt qua từng trang menu, không nhìn cô nhưng môi mỏng lại khẽ nâng lên một đường cong tuyệt đẹp



Gì chứ, đừng có đùn đẩy trách nhiệm qua cho cô bằng một lý do hoang đường như vậy.



- Gọi món đi. - Lâm Hạo lần đầu tiên kiên nhẫn lặp lại mà không thấy phiền



- Tôi không muốn ăn. - Cô bực tức quay mặt sang một bên



- Hôm nay tôi trả tiền. - Anh nhấn mạnh điểm quan trọng



Cô mím môi thắc mắc tại sao Lâm tiểu nhân không hiểu vấn đề không phải là tiền chứ.



- Lần cuối cùng, cô không ăn đúng không? Thế thì…



- Ăn, ăn, tôi muốn ăn thịt của anh thì có! - Phương Ly tức nước vỡ bờ



Vừa nói xong câu đó, nhìn qua Ân Ân đang cười hì hì, cô biết mình đã phạm phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng, nhanh chóng đưa tay lên che mặt.



Xung quanh trố mắt nhìn cô xì xầm



"Ghê quá."



"Đòi ăn thịt cả hội trưởng cơ đấy."



"Hội trưởng, anh phải bảo trọng nha!"



Tại sao lại thế này?



Lâm Hạo liếc cô, khóe môi hơi nhếch lên, gấp menu lại đưa cho người bán căn teen




Giang Tuấn cười nhưng trong lòng thì không cười được như thế. Nói xong thì vươn bàn tay ra xoa đầu Phương Ly đang ngẩng cả người bất chấp xung quanh đều đổ dồn ánh mắt về phía này.



Cái xoa đầu của anh thật nhẹ nhàng, nụ cười trên môi vẫn dịu dàng ấm áp, giống như là chẳng hề giận cô một chút nào về chuyện đã giấu anh, một chút cũng không.



Nhưng tại sao…cô lại không nhận thấy cảm giác quen thuộc giống như trước đây?!



Lâm Hạo ánh mắt hiện ra tia u ám nhưng được che đậy rất kĩ, khó lòng nhận ra anh không thích tình huống này.



Những lời bàn tán đã dịu bớt



"Biết ngay mà, tôi cũng đoán là giúp việc hay sao đó, chứ làm gì anh ấy để mắt đến đứa như thế." - HS1



"Ra cô bé này là em gái anh ấy." - HS2



"Nhưng chẳng phải hội trưởng không có em gái?" - HS3



"Thế chắc là em họ, nói chung không liên quan đến Phương Ly đó là mừng rồi." - HS4



"Lát nữa lại làm quen với cô bé, dễ thương ghê." - HS5



Ân Ân đi vệ sinh ra quay về bàn, Lâm Hạo liền nắm tay con bé rồi hỏi



- Em ăn no chưa?



- Dạ rồi ạ.



- Vậy bây giờ anh hai dẫn em đi chỗ khác chơi rồi gọi người đưa em về. - Rồi Lâm Hạo nói nhỏ vào tai Ân Ân - Chị của em còn chưa ăn no, đừng gọi theo.



- Dạ.



Ân Ân vẫy tay chào cô rồi hai anh em cứ thế rời đi.



Ngay giây phút Phương Ly dự định đứng dậy đuổi theo thì bị Giang Tuấn nắm chặt lấy cổ tay cô kéo lại. Năm ngón tay như một chiếc kìm kẹp chặt không cho cô thoát, lực kéo mạnh đến mức khiến cô giật mình mặc dù anh cất giọng rất đỗi dịu dàng



- Đi đâu vậy? Em chưa ăn xong mà.



- Nhưng…



- Chẳng phải em là bảo mẫu của Ân Ân, con bé đâu có bảo em đi cùng, vậy em còn chạy theo làm gì? Ngồi lại với anh một lát đi.



Sau đó…Phương Ly gật đầu, rất nhẹ, khó ai có thể nhận ra ngoại trừ chính bản thân cô.



- Để anh gọi thêm món chúng ta cùng ăn nhé! - Giang Tuấn lên tiếng, cố duy trì nụ cười nơi khóe miệng mình nhưng một cái gì đó đố kỵ không rõ dâng lên khiến đôi mắt anh âm u hẳn



- Thôi, em cũng sắp no rồi, ăn hết dĩa mì này rồi thôi. - Phương Ly cười lấy lệ



Lúc nãy khi Lâm Hạo nói nhỏ vào tai Ân Ân tuy không nghe ra nhưng cô có thể đoán được, chứ không dễ gì con bé lại không gọi cô theo.



Anh là muốn để cô một mình ở lại cùng Giang Tuấn để dập tắt hoàn toàn tin đồn cô bắt cá hai tay.



Anh…đâu phải không nghĩ cho cô.



Giang Tuấn đăm đăm nhìn cô. Từ khi nào lại trở thành như vậy? Có phải đã quá coi thường hội trưởng hay là tự đánh giá bản thân mình quá cao. Người như cậu ta có gì hay, có gì tốt để cô định bỏ dở cả bữa ăn chạy theo như vậy chứ?



Không đâu. Chắc là cô vì cô bé Ân Ân đó mới như thế.



Phương Ly ngồi xuống, ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn vào đống đồ ăn. Nếu ai đó là có nghĩ cho cô thì tại sao lời nói lại tuyệt tình như vậy



"Chúng tôi nửa điểm quan hệ cũng không có."