Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 73 : Trăng mật

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Hôm nay là Valentine, ở lớp 12A1 Trung học An Hoa bắt đầu từ sáng sớm các nữ sinh đã ùn ùn kéo nhau xếp hàng từ bên trong đến tận ra ngoài cửa, trên tay mỗi người đều cầm một hộp quà đủ màu, thắt nơ xinh xắn.



Chẳng có gì lạ khi đây là dịp để nữ sinh sẽ tỏ tình với nam thần mà họ yêu thích, nhưng lạ ở chỗ địa điểm nhận quà chỉ có hai bàn cuối lớp.



Hôm nay Giang Tuấn nghỉ, Lăng Thiếu Dương có bạn gái nhận được ít quà hơn, Lâm Hạo thì không nhận quà của bất kì ai cho nên tiêu điểm của năm nay là Dương Minh Khải.



Những nam sinh khác không khỏi ganh tị



"Cuộc đời thật lắm bất công, kẻ hai hộp sữa thằng không hộp nào." - Nam sinh 1



"Nữ sinh trường này có mắt không vậy, anh đây đẹp trai ngời ngời mà không ai tặng là sao?” - Nam sinh 2



"Ông đi thẩm mỹ lại thì may ra có cơ hội." - Nữ sinh 1



Nam sinh 3 chạy qua năn nỉ “Lâm Hạo, cậu nhận tấm lòng của mấy em đi, nhận rồi chuyển qua cho tôi cũng được.” - Lâm Hạo *Lườm*



- Nhiều socola vậy, tôi phải làm thế nào? - Minh Khải vò đầu



- Cậu tàn nhẫn được như Lâm Hạo không? Từ chối hết. - Lăng Thiếu Dương gợi ý



- Tôi làm không được. Thế còn cậu? - Minh Khải bàn trên quay xuống hỏi ngược lại



- Tôi cũng vậy. - Thiếu Dương thở dài



- Thế hai người kêu ca cái gì? Ăn không hết thì đem chia người khác đi. - Lâm Hạo mặc cho tiếng ồn ào, từ sáng đến giờ vẫn chăm chú đọc sách, vì anh ngồi trong góc, bên ngoài đã có Lăng Thiếu Dương chống đỡ



- Giang Tuấn coi vậy là thoát kiếp nhỉ, chỉ cần nghỉ học thôi. - Thiếu Dương chống tay lên bàn nói



- Thế cậu cũng nghỉ đi. - Minh Khải cười nói



- Ngọc Mai mà không thấy mình sẽ chém mình ra thành trăm mảnh rồi vứt cho con pet nhà em ấy ăn đấy. - Thiếu Dương lắc đầu đau khổ



- Cậu chưa gì đã sợ vợ như vậy là không được. - Minh Khải lắc ngón tay



- Còn đỡ hơn kẻ không có vợ để sợ đấy nhé.



- Cậu…Mà khoan đã, cậu mới bảo Giang Tuấn nghỉ? Sao mình chẳng nghe nói gì vậy? Cậu ấy bị sao? - Minh Khải hỏi dồn, tự dưng anh có linh cảm không tốt lắm



Thiếu Dương thong thả trả lời



- Chẳng sao cả, Phương Ly về quê, Giang Tuấn cũng nghỉ học đi cùng nên gọi bảo mình xin phép giúp. Cá chắc là ra mắt "nhà gái" rồi. Nói đi nói lại, hai người họ hôn cũng đã hôn, ra mắt là chuyện sớm muộn thôi. Mình cũng phải chọn một ngày nào đó không gió không mưa dẫn Ngọc Mai về…



- Cậu có chắc như vậy không? - Minh Khải không có tâm tình nghe vế sau, đờ đẫn người hỏi



- Ngọc Mai nói với mình vậy mà. Không tin nữa thì cậu cứ hỏi Lâm Hạo, Phương Ly trước khi đi nhất định phải đã xin phép qua cậu ấy, hơn nghĩ làm gì có chuyện trùng hợp cả hai cùng nghỉ, đúng không bạn hiền?



Thiếu Dương chờ đợi một câu trả lời không bao giờ được phát ra từ người bên cạnh.



Lâm Hạo gấp mạnh quyển sách trên tay, đôi mắt đen tĩnh lặng lại giá băng như mặt hồ mùa đông duy trì suốt từ đầu đến giờ khẽ động. Anh đứng phắt bật dậy hai tay đút túi quần đi một mạch ra khỏi lớp mặc cho cái nhìn ngơ ngác từ hai người bạn phía sau lưng và cả đám con gái hận không thể nắm áo kéo giữ anh lại.



……………………



Tấm rèm cửa màu kem ngoài cửa sổ bay bay, không gian xung quanh im ắng vô cùng, như thể một tiếng thở cũng không nghe thấy. Có một chàng trai đang ngồi trên bàn, chân mày chau lại, vô thức lại cầm lấy điện thoại lên và ấn gọi vào một số trong danh bạ.




Chiếc xe bus thứ hai tiến đến nơi khác không được thanh bình như khi nãy mà ồn ào tiếng người buôn bán cùng xe cộ qua lại, nhưng Phương Ly lại chẳng chút nào để tâm, trong đầu chỉ toàn hiện ra gương mặt của mẹ.



Niềm vui sướng không sao tả nỗi xen lẫn sự ăn năn và tự trách bản thân mình.



Cô đúng là một đứa con gái bất hiếu, đi học và làm việc tận nơi thành phố xa không thể ở bên cạnh bà, trò chuyện cùng bà thường hơn, biết đâu như thế bà sẽ sớm tỉnh lại.



Giang Tuấn ngồi bên cạnh vẫn không thôi nhìn cô, nhìn ánh mắt suy tư tha thiết của cô khi nhìn ra cửa sổ anh cũng có thể cảm nhận được cô đau lòng thế nào vì quá khứ trước kia. Từ giờ có anh rồi, anh sẽ luôn bên cạnh cô.



- -----Bệnh viện Huy Quang-------



Phương Ly đứng trước cửa phòng bệnh đóng kín, vươn bàn tay thon dài đặt trên nắm vặn cửa, hít một hơi thật sâu rồi nhẹ xoay tròn.



Cánh cửa bật mở, tất cả thật là im ắng, một sự yên ắng khiến con người ta đau lòng.



Cô lặng người tê tái, ánh mắt bi thương hướng về phía người phụ nữ nằm bất động trên chiếc giường bệnh trải ra trắng muốt.



Tiến từng bước thật chậm, mỗi bước đi đều khiến cô muốn rơi nước mắt.



Mẹ và anh chính là những mảng tươi sáng nhất trong tuổi thơ đầy tăm tối của cô. Tuy thời gian sống cùng bà chỉ có hai năm nhưng bà đã cho cô những thứ tốt nhất, đẹp nhất, tình thương bao la nhất.



Cô rất nhớ bà, nhớ giọng nói và nụ cười của bà, những món ăn mà bà nấu, từng cái vuốt tóc hay ôm cô vào lòng. Nhưng 8 năm rồi, thế giới này có biết bao nhiêu thứ đã đổi thay sao mẹ vẫn vậy, lặng lẽ chìm trong giấc ngủ.



Thấy sắc mặt Phương Ly khác lạ, Giang Tuấn liền cười để phá tan bầu không khí ngột ngạt ảm đạm.



- WOA! Mẹ vợ anh đẹp thật đấy. Sao mẹ ngày xưa không làm minh tinh nhỉ, nhất định sẽ trở thành ảnh hậu.



- Anh lại đùa nữa rồi, nhưng mà mẹ em thật sự rất đẹp. - Rồi cô mỉm cười chỉ tay về phía anh - Mẹ, đây là Giang Tuấn, anh ấy rất tốt với con, giúp đỡ con rất nhiều lại còn từ nơi thành phố rất xa về đây cùng con.



- Chào mẹ vợ, mẹ yên tâm con sẽ chăm sóc cho Phương Ly thật tốt.



- Anh đừng đùa mà, mẹ em lại tưởng thật đấy, ngày nào mẹ chưa tỉnh lại em sẽ không lấy chồng đâu!



Giang Tuấn thở dài, rất khẽ, lúc này đây anh biết Phương Ly rất đau lòng nhưng bản thân lại chẳng làm được gì ngoài việc cố gắng chọc cho cô vui mặc dù biết là cô chẳng thể vui nỗi. Nhìn cô thế này cũng khiến anh nhớ đến người mẹ đã mất của mình, cái cảm giác đau xé lòng mà cô phải gánh chịu anh cũng từng trải qua.



- Thế em tâm sự với mẹ đi nhé, anh ra ngoài trước.



Cửa phòng vừa đóng lại cạch một tiếng những giọt lấp lánh trong suốt liền thi nhau rơi xuống, nỗi đau khổ chất chứa bao lâu bỗng vỡ òa.



Được một lúc cô đưa ngón tay run run gạt đi nước mắt còn vương trên khóe mi, cố mỉm cười rắn rỏi nói



- Mẹ ơi, con xin lỗi, con đã lỡ kì thi năm nay rồi. Nhưng con hứa năm sau sẽ tiếp tục cố gắng đến khi nào thực hiện được lời hứa trở thành ca sĩ mới thôi.



- Ở nhà mới mọi người đều đối xử với con đều rất tốt, mẹ yên tâm nhé.



- Công việc của con rất kì lạ, là làm chị hai của một cô bé tưởng nhầm con là chị ruột.



- Nhưng con nghĩ mình sẽ làm tốt thôi, giống như mẹ ngày xưa đã dùng tình thương chẳng khác nào ruột thịt để che chở cho một cô bé mồ côi ở cô nhi viện và giúp cô bé ấy có lại nụ cười.



Rồi cô cúi xuống, bàn tay nhỏ bé thon dài nắm chặt lấy bàn tay cứng đờ của bà, tiếp tục kể cho bà nghe những câu chuyện vui buồn trong suốt thời gian qua. Cô còn rất nhiều rất nhiều điều muốn kể.



- Mẹ ơi, mẹ mau tỉnh lại nhé, con sẽ tìm cả anh về nữa...chúng ta sẽ cùng nhau quây quần ăn bữa cơm do mẹ nấu như lúc nhỏ...có được không…mẹ...