Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 72 : Quyết định

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


- Phải. Công việc mới anh đã chuẩn bị cho em rồi. - Lâm Huy chậm rãi xác nhận lại



Ráng chiều rực rỡ xuyên qua khung cửa sổ chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp. Nhưng khuôn mặt đó…dần trở nên tái nhợt. Hít một hơi thật sâu, cánh môi run rẩy cố phát ra từng chữ



- Đại thiếu gia, có phải em đã làm gì sai hay là khiến anh không hài lòng chỗ nào đó, hoặc là em chăm sóc bé Ân không tốt, anh cứ nói đi em có thể sửa mà.



/Không đâu, chỉ vì em quá tốt, vừa trong sáng vừa chân thật nên anh không muốn sau này em sẽ chịu tổn thương/



Lâm Huy dằn lòng không phát ra câu nói trên, sắc mặt anh vẫn nghiêm nghị



- Tóm lại chỗ mới anh tìm cho em rất tốt, công việc nhẹ nhàng, lương cũng thỏa đáng, anh cũng sẽ cho em thêm một khoản tiền trước khi nghỉ việc ở đây.



Con ngươi lóng lánh lay động, Phương Ly đột nhiên trong chớp mắt như trở thành một con người khác, nét mặt lạnh lùng



- Anh lảng tránh câu hỏi của em có nghĩa những lý do em đưa ra đều không phải đúng không? Ban đầu em đến là vì chăm sóc Ân Ân, nếu có đi thì một là em chăm sóc con bé không tốt, hai là con bé không cần em nữa. Cho nên…dù anh có tìm công việc mới tốt thế nào hay trả em bao nhiêu tiền em cũng không nghỉ việc đâu.



Lâm Huy chăm chăm nhìn cô gái trước mặt.



Anh biết sẽ không dễ gì cô bé này chấp nhận mà.



Vậy thì chỉ còn cách…nói ra sự thật.



- Lúc anh đi du lịch có phải Ân Ân nó từng cắn em. - Đôi mắt anh nhìn xuống phía bàn tay đang nắm lại của cô



- Đúng vậy…nhưng con bé đâu cố ý, nó chỉ gặp ác mộng thôi mà, với lại em đã không sao nữa rồi.



- Nếu anh nói con bé cố ý thì thế nào? - Lâm Huy nhìn thẳng vào mắt cô.



Phương Ly ngây người chờ đợi câu tiếp theo của anh.



- Ân Ân nó giống em, đều là những đứa trẻ có tuổi thơ bất hạnh.



- Anh đang nói gì thế? Ân Ân hạnh phúc thế còn gì, có ba mẹ yêu thương này còn…



- Ân Ân không phải là con ruột của anh và chị Gia Mỹ đâu. - Lâm Huy lại nói, ánh mắt phảng phất đau buồn



- DẠ??? - Phương Ly như như bị sét đánh trúng, toàn thân chết lặng.



Lâm Huy khẽ hớp một ngụm cà phê trên bàn, chậm rãi kể lại



- Gia cảnh Ân Ân vốn rất khó khăn. Mẹ ruột con bé mất lúc mới sinh nó, ba nó sau đó vài tháng cũng qua đời, cuối cùng con bé sống cùng chị hai và dì của mình.
- Khoan đã! Anh đang làm gì thế? - Phương Ly ngây người một hồi rồi gạt phắt lời anh



Giang Tuấn rất thản nhiên



- Quảng cáo xe của anh.



- "…"



Bỏ qua vẻ mặt ngây ngốc của cô Giang Tuấn vẫn thao thao bất tuyệt như mấy người tiếp thị xe.



- Xe của anh ngoài loại bỏ cả bốn trường hợp xấu trên còn có hệ thống lọc khói bụi, máy lạnh vừa đủ, phục vụ âm nhạc theo yêu cầu, không mất thời gian dừng đưa đón khách dọc đường lại còn có khách đẹp trai ngồi cạnh, còn nữa…



Đây là lúc Phương Ly nhận ra…Không có mặt dày nhất, chỉ có mặt dày hơn ‼!



- Anh đừng nói nữa, dù sao thì em không…



Cô chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị anh nhấc bổng lên rồi đưa vào trong xe, cô cố giãy giụa la hét anh cũng không buông, vậy là nhanh chóng yên vị trên ghế sau cùng anh. Cửa xe nhanh chóng đóng chặt, chiếc xe lao đi trên đường với tốc độ cao.



- Anh làm thế này gọi là bắt cóc đấy! - Cô hoảng hồn nhìn sang anh



- Thế thì cứ cho là vậy! - Giang Tuấn chống tay lên cửa kính nhìn ra cảnh vật bên đường rồi nhếch môi cười - Ai bảo em cứng đầu quá làm gì.



- "Cứ cho là vậy", anh nhận là bắt cóc em à?



- Ừ, Bắt cóc tống tình…chứ tiền thì anh đâu có thiếu!



- "…"



- Cứ xem như chúng ta cùng đi du lịch đi, trước tiên đi đâu ăn sáng nhé. Để anh nghĩ xem chỗ nào ngon.



Cô vẫn ấm ức chuyện bị anh "bắt cóc" lên xe nên ngồi im không lên tiếng, một hồi thấy mệt nên dựa hẳn vào ghế sau, mắt lim dim



Giang Tuấn nhận ra, ra hiệu cho tài xế bật nhạc nhỏ xuống một chút để cô dễ ngủ hơn.



Xe đột ngột bị xốc, đầu cô lắc lư rồi tựa hẳn vào người anh.



Khẽ quay đầu nhìn sang, gương mặt cô lúc ngủ bình yên và đáng yêu như một đứa trẻ, anh choàng tay ôm lấy bờ vai của cô, những ngón tay thon dài khe khẽ đưa lên vuốt mái tóc cô, mũi tham lam hít lấy hương thơm từ mái tóc đen nhánh, một hồi lâu vẫn lưu luyến không rời.



Rốt cuộc thì cũng có thể cùng cô đến một nơi thật yên tĩnh trong vài ngày, thật tốt. Nhưng anh không biết rằng những yên bình này chỉ là bắt đầu cho một cơn sóng gió sắp ập đến.