Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 75 : Uất ức

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Kết thúc hai ngày ở quê Giang Tuấn cũng đưa cô về nhà để ngày mai còn đến trường. Phương Ly nằm trên chiếc giường lớn đánh một giấc rất ngon đến tận khi trời sáng.



Cô vẫn như thường lệ chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà rồi đến trường.



Đầu giờ lúc chuẩn bị họp hội học sinh chỉ còn chờ hai vị hội trưởng hội phó thì một người phụ nữ bước vào gây kinh ngạc cho toàn thể mọi người. Là Giang phu nhân - Hoàng Di Mẫn mẹ của Giang Tuấn. Phương Ly từ sáng cũng nghe nói hôm nay bà quay phim ở đây.



- Nếu các cháu chưa họp thì cho cô mượn phòng một vài phút nhé, các cháu không thấy ngại chứ. - Bà nhìn một lượt mọi người, cốt cách và giọng nói đều tỏa ra khí chất lạnh lùng cao quý và như có sức thôi miên



- Tất nhiên là không ạ.



Lạc Anh thay mặt mọi người nhanh chóng đồng ý, bà là mẹ Giang Tuấn cô không thể nào từ chối. Hơn hết…việc bà xuất hiện ở đây thật là không ngoài dự kiến của cô.



Rồi bà quay sang nhìn Phương Ly, ánh mắt chẳng mang bất kì cảm xúc gì



- Cháu có thời gian chứ, cô có chuyện quan trọng muốn nói riêng với cháu. Ở lại một lát nhé!



- Dạ. - Phương Ly gật nhẹ đầu nhưng trong lòng vừa khó chịu vừa bất an



Tất cả mọi người hiểu ý nhanh chóng ra ngoài, cánh cửa lớn sau đó khép chặt. Không một ai thấy khi Lạc Anh vừa quay lưng đi khóe miệng liền nâng lên một tia cười đầy thoả mãn.



- Do không có nhiều thời gian nên cô đi thẳng vào vấn đề luôn. Cháu có biết từ nhỏ tới lớn Giang Tuấn là một đứa con ngoan hiền chưa từng nói dối cô, thế mà vì cháu nó lại làm vậy…lại còn không chỉ một lần, mà là rất nhiều lần.



- Ý cô là sao ạ? - Phương Ly vô cùng kinh ngạc, không hiểu điều bà đang đề cập



- Lần thứ nhất là nó nhờ cháu đóng giả Nhã Đình qua mặt cô, lần thứ hai là khi chúng ta tình cờ gặp ở biệt thự nó bảo đã hẹn trước với cháu nhưng thực chất không có đúng chứ, lần thứ ba chính vài ngày trước, nó đi với cháu về quê vậy mà lại nói dối là đi cùng Nhã Đình rồi lại nhờ con bé giúp qua mắt cô.



Phương Ly sững sốt, mắt mở to. Chuyện này cô hoàn toàn không biết, một chút cũng không, Giang Tuấn bảo là rảnh rỗi muốn cùng cô đến một nơi yên tĩnh, tại sao anh lại nói với mẹ mình như vậy?



- Cô à…thật ra cháu…- Phương Ly trong lòng rối như tơ vò



- Lần trước gọi cháu đến biệt thự ta đã nói rất rõ ràng, Nhã Đình là người mà ta mong mỏi trở thành con dâu tương lai nhất, cháu còn nhớ không?



- Chuyên này…cháu…nhớ ạ, nhưng....



- Nếu cháu nhớ thì sao còn quấn lấy Giang Tuấn. Lúc trước chưa quen cháu, quan hệ của nó và Nhã Đình vốn rất tốt, hai đứa cứ như một cặp trời sinh vậy. - Nét giận dữ không giấu nổi trên gương mặt bà - Cháu còn từng bảo con bé là thần tượng của mình, vậy mà lại làm ra chuyện như thế à?



Giống như không thể dừng lại được nữa, bà tỏ rõ thái độ gay gắt



- Ta từng thấy tên cháu trong danh sách dự thi New Stars nhưng đến lúc gọi tên vào thi thì lại vắng mặt. Nếu cháu đăng kí chỉ muốn gây ấn tượng với ta thì đáng tiếc đã dùng sai cách rồi.



- Không phải như thế, cháu thật sự là muốn hát, chỉ là hôm đó trong nhà có việc cháu không thể dự thi được. - Cô lắc đầu nguầy nguậy



- Vậy sao? - Giang phu nhân cười không tin vào điều đó - Không thể hay là không dám. Đừng nghĩ đến chuyện trở thành ca sĩ nữa, thực lực chưa biết đến đâu nhưng đến tự tin hát trước mọi người cũng không có thì hãy từ bỏ đi, làng giải trí vốn không có chỗ cho một kẻ hèn nhát.
Hóa ra khoảng cách một bước lại xa đến vậy.



- Còn gì muốn nói thì nói nhanh đi, trời sắp mưa rồi. - Đôi mắt đen láy của anh vẫn nhìn về phía cô, lạnh lùng thốt lên



- Tôi biết chắc anh không phải người như vậy nhưng tôi chỉ nói hờ thôi, đừng đem chuyện này cho ai biết nhé. Và…cảm ơn đã nghe tôi nói. Nhưng tại sao anh lại ở đây? - Cô đưa tay lau khuôn mặt lấm lem, cất tiếng hỏi



- Hôm nay có một đoàn thanh tra về trường. - Đối phương bình thản đáp



- Thì sao? Chuyện này có liên quan gì đến việc anh xuất hiện ở đây? - Dấu chấm hỏi bay loạn xạ trong đầu cô



- Tôi sợ người ta đi ngang bụi rậm này rồi lại nghĩ…An Hoa có ma!



- "…"



- Ý anh là gì? Tôi khóc khó nghe như vậy sao?



Lâm Hạo không đáp lại lời cô mà ngước mặt lên trời, nói



- Sắp mưa thật rồi. Khóc xấu thế nào mà đến ông trời cũng không chịu được phải đổ mưa để dừng cô lại.



Gì thế này, anh là đang chọc cô cười sao? Người như Lâm tiểu nhân mà cũng biết nói đùa?



Nhưng thật sự rất kì lạ, mặc dù anh không hề dùng hành động an ủi cô, lại càng chẳng có được một lời động viên thậm chí còn xỏ xiên nhưng chỉ cần anh đứng yên nghe cô nói đã khiến lòng cô thoải mái hơn rất nhiều, rốt cuộc là do đâu?



Bỗng dưng ngay sau đó một cơn mưa trút xuống, giống như tạo bất ngờ để con người ta không trở tay kịp.



Cô ngỡ ngàng khi nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Lâm Hạo.



Nếu là người khác thì đã vội tìm nơi trú nhưng gương mặt anh cứ bình thản hướng thẳng lên trên cao đón nhận, cứ như thế giới của anh từ lâu đã quá quen với việc không có ánh nắng mặt trời và lạnh giá như những cơn mưa.



Thậm chí còn cảm thấy có khi anh không khóc nhưng nỗi đau phải chịu còn lớn hơn cô gấp bội. Rốt cuộc anh đã từng trải qua những chuyện gì?



Lâm Hạo một hồi bất giác quay người lại thấy cô vẫn ngồi đó, bất di bất dịch cứ như một pho tượng đá nhìn chằm chằm anh.



Con nhỏ này thật là lì lợm, vừa ngốc vừa lì lợm.



Anh nắm tay cô kéo đứng dậy. Phương Ly giật nảy mình, giây phút đó quả tim nhỏ chợt đập rất nhanh, như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, lúc cô sực tỉnh thì phát hiện bản thân đã đứng sát bên cạnh anh.



Bóng dáng cao lớn của anh, hành động của anh tựa như đang che chở cho cô, mặt dù ánh mắt anh dành cho cô, bàn tay của anh vẫn lạnh như băng.



Mưa mỗi lúc một to hơn, cảnh sắc xung quanh nhạt nhòa, chỉ còn bóng dáng hai người cùng chạy trong màn mưa trắng xóa.