Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 77 : Nụ hôn của hoàng tử (1)

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


- Thưa mẹ con mới về.



Giang Tuấn đi học về thấy mẹ mình đang ngồi trong phòng khách thì cúi chào một tiếng, giọng nói một màu nhàn nhạt của anh khiến bà vừa nghe đã nhận ra ý tứ trong đó.



Bước chân của anh dừng lại, nhìn bà khá lâu. Lúc định mở miệng thì bà đã lên tiếng trước



- Con đừng qua lại với con bé Phương Ly đó nữa, nó vốn không phải thứ tốt lành gì! - Giang phu nhân nói chắc chắn như đinh đóng cột



- Mẹ…con thật sự không hiểu vì sao mẹ lại có thành kiến với cô ấy như vậy? Vì cô ấy làm giúp việc sao?



- Con lầm rồi, mẹ chưa từng coi thường xuất thân của ai bao giờ cả! - Giang phu nhân đặt mạnh ly trà xuống bàn, sắc mặt lập tức biến đổi



- Vậy thì tại sao chứ?



- Con thật sự không biết hay là đang giả vờ không biết. - Bà nhìn chằm chằm vào anh, thái độ tức giận



- Con là thật sự không biết, Phương Ly, cô ấy có điểm nào không tốt?



- Con bé đó ở nhà người ta gần mười năm vẫn có thể vô ơn lấy trộm đồ đạc, chưa kể còn hàng tá tin đồn như nó khiến Minh Khải bạn con hủy hôn ước rồi lại cặp kè người giàu có nào đó, được người ta dùng siêu xe đưa đón, sau còn chưa thỏa mãn cố ý tiếp cận con. Mới quen nó mấy tháng con lại ra sức bênh vực nó như vậy, còn nói dối mẹ, có phải nó cho con uống thuốc gì hay không? - Bà nói xong phải đưa tay vuốt ngực cho hạ hỏa



- Phương Ly cô ấy không như mẹ đã nghĩ đâu. Còn những tin đồn đó tất cả đều là giả. - Anh lớn tiếng bênh vực cô



- Không có lửa làm sao có khói. - Giang phu nhân kiên quyết buông một câu



Giang Tuấn bất mãn trước cái nhìn mẹ mình



- Phương Ly vốn không như thế. Hoàn cảnh của cô ấy rất đáng thương, bao năm nay một mình vươn lên ở cái thành phố không người thân thích này, vừa đi học vừa làm giúp việc kiếm tiền chăm sóc cho người mẹ nuôi sống đời sống thực vật và thậm chí cả những người từng bán cô ấy đi nữa.



Giang phu nhân đứng bật dậy gằng giọng tức giận



- Con tỉnh táo lại đi, còn đầy ra đó những người đáng thương hơn nó nhưng họ chọn cách sống trong sạch chứ không sa ngã hư đốn như vậy.



- Mẹ, con rất tôn trọng mẹ, yêu quý mẹ, từ nhỏ đến lớn là mẹ chăm sóc con, con cũng chưa từng cãi lời mẹ, nhưng hôm nay xin mẹ cho con làm chủ chuyện này. Rồi con sẽ chứng minh cho mẹ thấy Phương Ly tuyệt đối không như mẹ nghĩ.



- Từ năm mười sáu tuổi mẹ đã gia nhập làng giải trí, có dạng người nào mà mẹ chưa gặp qua. Con bé đó ngoài mặt ngoan hiền nhưng thực chất là một kẻ giả dối, nó chỉ muốn lợi dụng con để bay lên cành cây làm phượng hoàng chứ chẳng yêu thương gì con hết. - Bà quả quyết từng chữ một



Bầu không khí quá bức bách, rõ là cả hai không cùng tiếng nói chung.



Giang Tuấn chợt nhớ ra chuyện quan trọng nên lấy ngay điện thoại trong túi ra đưa đến trước mặt bà.



- Chẳng phải từng mẹ bảo thông qua âm nhạc có thể giúp ta hiểu được một người.



- Con có ý gì? - Bà nhàn nhạt hỏi, không quan tâm lắm



- Đây là con lén thu âm lúc Phương Ly tập hát để đi thi, cô ấy rất có năng khiếu âm nhạc, chỉ là hôm ấy có việc đột xuất xảy đến nên không thi được.



Anh ấn nút "Play" nhưng tiếng nhạc còn chưa phát ra Giang phu nhân đã tức tối thẳng tay gạt mạnh chiếc điện thoại rơi xuống đất tạo thành tiếng động lớn.



Màn hình tắt ngấm.



- Con đừng tốn công phí sức nữa, con bé đó tài giỏi đến mấy cũng không thể giỏi hơn Nhã Đình được, và ngày nào còn mẹ nó đừng hòng dòm ngó đến Giang gia này. - Lửa giận trong bà bừng lên mạnh mẽ




- Xin lỗi, nhưng bạn gái của tôi không có đi một mình và cô ấy chỉ nhảy với một mình tôi.



Giọng nói cứng rắn vang đến phía sau khiến tên thanh niên ban đầu giật mình sau đó tức điên. Nhưng hắn chưa kịp phản ứng gì thì Giang Tuấn đã kéo tay cô đi bỏ lại gương mặt hắn ngơ ngác đến thê thảm.



Phương Ly bị lôi đi một đoạn mới sực tỉnh, hoảng hốt thất thần phát hiện bàn tay đang nằm gọn trong bàn tay Giang Tuấn. Cảm giác anh mang đến ấm áp vô cùng khiến cho cô có muốn buông cũng không đành.



Nhưng rồi khi cô đủ quyết tâm rút tay mình ra khỏi tay anh thì anh lại nhanh tay siết chặt hơn, nhất quyết không buông.



- Nhảy với anh một điệu nhé!



Cô định mở miệng từ chối thì Giang Tuấn đã đoán trước nên chặn lại



- Tên đó vẫn đang nhìn đấy, em cũng đâu muốn anh và hắn xảy ra xung đột làm hỏng buổi tiệc sinh nhật của Minh Khải đúng không?



Thật không ngờ…anh lại rõ suy nghĩ của cô như vật, biết đem cả đem anh Minh Khải ra buộc cô chấp nhận.



Tư thế nhảy của anh cứ như đang muốn ôm cô vậy khiến người cô gần như tựa sát vào người anh. Mùi cơ thể quẩn quanh bên hơi thở cô, không biết là mùi hương gì nhưng rất dễ chịu.



Phương Ly cắn môi để cố giữ cho mình vẻ mặt thản nhiên, lãnh đạm, giống như những thứ thuộc về anh đều không khiến cô quan tâm.



- Điệu nhảy kết thúc rồi, anh có thể…buông em ra được rồi đấy. - Đầu cô vẫn cúi thấp như từ nãy đến giờ, nói mà không nhìn anh



Làm sao bây giờ, anh thật không nỡ bỏ tay, nếu như bây giờ để cô đi không biết lần sau phải dùng lý do gì để cô chịu đứng cùng anh thế này.



Lẽ nào anh không nhận ra cô đang cố giữ khoảng cách với anh. Tại sao chỉ bằng vài câu nói của mẹ anh cả hai dù đang đứng cạnh nhau lại trở nên xa lạ đến vậy?



Một cơn gió nhẹ thổi qua khiến vài sợi tóc mái phất phơ, cô phải ngẩng lên để vén chúng, vô tình lại để lộ ra đôi gò má ửng hồng dưới ánh đèn. Môi anh khẽ cười vì chợt nhận ra rằng dù cô có cố gắng diễn màn lạnh lùng đến đâu cũng không thể ngăn được phản ứng tự nhiên của cơ thể.



Giang Tuấn không kìm lòng được cúi xuống, gương mặt thanh tú từ từ ghé sát rồi nghiêng đầu đưa môi mình chạm nhẹ vào gò má của cô.



Phương Ly lúng túng vùng mạnh khỏi vòng tay anh để lấy tay đặt lên má.



Sao giống như những gì Ngọc Mai phán lúc nãy thế!



- Anh…anh…tại sao anh lại làm vậy?



- Chẳng tại sao cả, cũng giống như em tự nhiên lại đỏ mặt thôi! - Giang Tuấn nhún vai thản nhiên nói lại khiến mặt cô đã đỏ càng thêm đỏ



- Anh…lỡ có người để ý rồi nói lại với mẹ anh thì thế nào? - Trong cơn bối rối kinh ngạc cô không nhận thức được mình tiếp theo đã nói gì - Còn nữa, Lâm Hạo từng bảo chỉ có ếch mới hôn em thôi. Cho nên…tóm lại…anh đừng như vậy nữa.



Nói xong Phương Ly vụt chạy. Giang Tuấn gọi cô lại nhưng thoáng cái cô đã khuất trong đám đông. Sau đó… gương mặt anh tối sầm lại, hai bàn tay anh nắm chặt, nghe được cả tiếng răng rắc của khớp tay.



Tại sao…đang vui vẻ lại nhắc đến tên cậu ta?



Tại sao…cô lại ghi nhớ trong đầu từng lời cậu ta nói như vậy?



Một cảm giác kỳ lạ chợt loé lên.



Không thể nào có chuyện đó được!