Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 80 : Thổ lộ - Vợ tương lai

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


- Ưhm.



Bị những tia nắng xuyên qua rèm cửa đánh thức, Phương Ly cựa mình, từ từ mở mắt, giường nệm hôm nay sao êm quá.



Một khuôn mặt điển trai hiện ra sát tầm nhìn của cô, sau đó là tiếng la hét thất thanh



- Á! Anh…anh làm cái gì vậy? Sao anh lại nằm trên giường tôi…Anh…



Cô bàng hoàng, sắc mặt lúc này đã trở nên trắng bệch khi phát hiện bộ quần áo đang mặc không phải của mình, hoảng loạn kéo mền che người lại, lời nói run rẩy vừa loạn xạ cả lên.



- Tại sao anh lại làm vậy với tôi?



- Làm gì? - Lâm Hạo trả lời cộc lốc, mắt không nhìn tới cô, tay vẫn lướt trên điện thoại



- Tôi…sau này tôi phải sống thế nào đây? - Đôi mắt cô rưng rưng lệ, chứa đựng bi thương vô cùng, uất ức muốn khóc.



- Bình thường sống thế nào thì bây giờ sống thế ấy.



- Làm sao tôi còn gả cho ai được nữa!



- Có người chịu cưới cô à?



- "..."



Cô hoảng loạn hét lên rồi giơ tay định giáng một bạt tay vào mặt người đối diện thì bị anh chụp lấy. Lâm Hạo lúc này đã hết kiên nhẫn đặt mạnh điện thoại xuống nệm, gằn từng chữ



- Cô ngủ một giấc thì thành mất trí luôn à? Có biết chúng ta đang ở đâu không đấy?



- Hả? Ở…đâu…



- Bé cái mồm lại, để người khác nghe được thì không xong với tôi đâu. Mà bình thường thì cũng chẳng ai muốn lấy cô rồi, khỏi sợ không gả được.



- "…"



Phương Ly đưa mắt nhìn một vòng, đưa tay vỗ vỗ trán mới nhớ ra chuyện rất rất quan trọng. Với lại xét tình huống lúc mở mắt thì rõ ràng là cô gác tay chân lên người ta, hai tay đối phương đều đang bận cầm điện thoại chơi game.



Xem ra…



- Tướng ngủ thì xấu, tay chân quơ quào lung tung. Tôi chưa kiện cô tội xâm phạm thân thể tôi là may cho cô rồi, ở đó mà la với chả khóc. - Lâm Hạo không khách khí



Là cô sai thật rồi…‼!



- Tại khi nãy tôi chưa tỉnh ngủ. Xin…xin lỗi. Anh rộng lượng bỏ qua cho tôi và cũng đừng nói chuyện này cho ai biết nhé. - Cô nhỏ nhẹ xuống nước



- "…" - Tiếp tục chơi game



Phương Ly mặt đỏ như quả táo chín rụng trên cây, lấy mền phủ kín cả người thành một cục bông tròn vo lăn đi lăn lại trên giường. Cô muốn bốc hơi khỏi đây huhu.



Nghĩ là làm, giây sau cô liền bật tung chăn phóng thẳng xuống giường



- Ngủ một giấc dậy thấy đói ghê, để tôi đi xem có gì ăn được không tiện thể nấu cho anh ít cháo luôn há!
Cô chỉ muốn biết Lưu Nhã Đình này có số làm phu nhân Giang gia hay không thôi. Nếu có thì cô khẳng định cũng sẽ được thơm lây, sau này hậu đãi không thiếu, nghĩ đến đó là sướng cả người.



Bà thầy bói cũng nhắm mắt đọc thần chú tương tự, giọng hạ xuống đôi phần so với khi nãy.



- Vợ tương lai cậu ấy họ Phương, là một người con gái có trái tim rất lương thiện.



Nhã Đình dù chuẩn bị tâm lý trước cũng khá bất ngờ, Sandy mắt tròn mắt dẹt mất kiên nhẫn hỏi lại



- Họ Phương, bà có bói lộn không đó, mau xem lại lần nữa đi!



- Xin lỗi, nhưng tôi chỉ xem một lần.



- Trái tim cô ta đen hay đỏ, lương thiện hay không tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn biết có thật là họ Phương không?



Sandy cố kì kèo thêm nữa nhưng tất cả chỉ là vô ích, cả hai thanh toán tiền rồi ra về. Lúc vừa định quay lưng đi thì tiếng bà thầy bói lại vang lên



- Cô gái xinh đẹp này, thấy cô có duyên với tôi nên tôi tặng cô thêm một câu.



Giọng nói chậm rãi nhưng đầy uy lực vang vọng trong không trung



"Chấp niệm của cô quá lớn, cả đời luôn khát khao những gì tốt đẹp nhất của người khác cũng sẽ đến với mình, nhưng thứ mà cô vứt bỏ mới thật sự là báu vật mà người khác luôn muốn có. Làm nhiều việc tốt vào, biết đâu ông trời sẽ cho cô gặp lại người mà cô muốn gặp"



Cả người Nhã Đình run bần bật, ngón tay ấn sâu vào lòng bàn tay tới mức sắp bật máu



"Báu vật thật sự"



………………



- Biết thế mình đã chẳng dẫn cậu đến đây, bà ấy bói không đúng đâu. - Sandy vừa đi vừa nghiến răng



- Cậu xem xem gần đây có những hoạt động từ thiện nào, mình muốn tham gia. - Lời nói của Nhã Đình cứng nhắc như được lập trình sẵn, bảo là muốn nhưng giọng điệu lại chẳng chứa đựng sự ham muốn nào



- Hả, cậu bảo sao? - Sandy thản thốt - Đừng nói là cậu tin lời bà ta nói đấy nhé!



Không có tiếng trả lời lại, Sandy tức điên



- Hồi nãy trong đó mình đã nhịn lắm rồi, cậu tìm em gái thì mình có thể hiểu được, nhưng sao cậu chưa thôi ý định tìm cái tên đó thế, biết đâu hắn ta sớm đã quên cậu, cưới vợ sinh con rồi!



Nét mặt Nhã Đình hiện rõ sự đau khổ, liên tục lắc đầu



- Anh ấy không thế đâu, anh ấy sẽ không bao giờ quên mình. Ưu điểm lớn nhất của anh ấy là trí nhớ rất tốt, không lý nào lại…



Lưu Nhã Đình, mày đã tuyệt tình vứt bỏ anh ấy như thế mà vẫn còn mong là anh ấy cả đời không quên mày, đem hình ảnh mày khắc sâu vào trái tim mãi mãi sao? Mày thật xấu xa ích kỉ.



Nhưng yêu một người, có ai lại không ích kỉ.



- Chúng ta về thôi, mình muốn nghỉ ngơi một chút, tối nay còn phải tham gia hoạt động. - Giọng nói yếu ớt phát ra từ đôi môi trắng bệch, sau đó cô thẫn thờ bước vào xe



Sandy giẫm giẫm chân tại chỗ mấy cái rồi mới khởi động xe rời khỏi.