Em Là Cả Thế Giới Của Anh

Chương 81 : Giảng hòa

Ngày đăng: 18:17 30/04/20


Buổi sáng thứ hai bắt đầu bằng cuộc họp hội học sinh như thường lệ.



Hôm nay từ lúc mới thức dậy Phương Ly đã thấy trong người nóng nực khó chịu nhưng phải đến sớm để chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp.



Giang Tuấn vừa bước vào cửa đã đi thẳng đến chỗ cô ngồi, cứ như thể nơi này không có ai khác ngoại trừ cô. Thoáng cái đã nhận ra sắc mặt cô không ổn, mồ hôi đang tuôn ra đọng lại thành từng giọt từng giọt, cả người mệt mỏi như sắp đổ gục xuống bàn.



Anh đưa tay lên sờ thử trán thì thấy nóng hổi.



- Em bị sốt rồi, để anh đưa em xuống phòng y tế.



- Không...không sao đâu. - Phương Ly nói, cổ họng cô cảm thấy hơi buốt



Anh vừa định dìu cô đứng dậy thì đã bị cô cố gạt ra khiến tay anh lạc lỏng giữa không trung, tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, lòng anh còn lạnh hơn như thế.



- Em...có thể tự đi được. - Cô vùng vằng muốn tự mình đứng dậy



- Em thế này mà còn bảo tự đi được à?



- Anh Giang Tuấn, sắp họp rồi đấy, kệ nó đi, nó bảo nó có thể tự đi mà. - Tú Lan mím môi căm ghét



- Thế các người không tự họp được à?



Giang Tuấn hướng ánh mắt sắc lạnh về Tú Lan khiến cô ta im bặt, nhưng trong lòng thì không ngừng chửi rủa, hồ ly mà cũng bệnh hay là giả bệnh thế không biết.



Cùng lúc đó Lâm Hạo cũng từ ngoài cửa bước vào, gương mặt từ không hề có chút biểu cảm nào sau khi nhìn thấy vẻ bất thường của cô thì nhíu mày lại



- Bị sao vậy?



Giây phút người trước mặt thốt lên câu đó, Phương Ly bất ngờ khi thấy vẻ lạnh lùng cố hữu thường ngày ánh lên chút gì đó dịu dàng quan tâm dành cho cô.



Có khi nào vì đang sốt nên cô bị hoa mắt không?



- Tôi...



- Hội trưởng, phiền cậu tránh ra để tôi dìu bạn gái xuống phòng y tế. - Giang Tuấn khó chịu trước vật thể cản đường rồi đưa tay kéo mạnh cô vào lồng ngực, ôm chặt vai cô



Lâm Hạo không nói không rằng tiến thêm một bước định dùng tay nắm lấy cánh tay của cô nhưng bị Giang Tuấn nhanh chóng gạt phăng ra



- Đừng có chạm vào cô ấy!
- Chị Nhã Đình bảo ý định giấu mẹ anh việc anh về quê cùng em là của chị ấy, bảo em đừng trách anh nữa. Chị ấy còn nói, anh vì em mà cãi nhau với mẹ mình rồi uống rượu đến say khướt không biết gì cả. Từ lúc quen anh đến giờ chưa lúc nào thấy anh buồn đến như thế.



- Em không cho rằng là anh bảo cô ấy nói vậy sao?



- Không, anh không phải người như vậy, sẽ không lợi dụng những người mà mình yêu quý.



- Hình như, em có khả năng nhìn thấu người khác đấy. - Giang Tuấn nở một nụ cười, suốt những ngày qua chưa bao giờ anh ấy lòng mình nhẹ nhõm như thế - Vậy ra lúc sáng em không cho anh dìu xuống phòng y tế không phải vì em còn giận mà là vì ở văn phòng có quá nhiều người, nhất là Lạc Anh cũng ở đó.



- Phải. - Cô gật nhẹ đầu



- Chúng ta giảng hòa nhé. Nãy giờ anh đều suy nghĩ, những lời em nói trước lúc ngất đi...đều đúng cả. Xin lỗi em, sau này anh sẽ không thế nữa.



- Em cũng phải xin lỗi vì đã trách lầm anh. - Trầm lặng lúc lâu cô hạ giọng nói



- Ừ.



- Cảm ơn anh đã đưa em vào đây.



- Ừ.



- Nhưng sau này anh tuyệt đối đừng nói dối mẹ mình nữa.



- Ừ.



- Cũng đừng uống nhiều rượu, có hại sức khỏe lắm!



- Ừ.



- Còn nữa...



- Ừ.



- Anh còn chưa nghe em nói xong mà, sao đã ừ?



Khoé miệng anh nở ra một nụ cười lấp lánh tựa như ánh sáng phát ra từ những viên đá quý, sau đó vươn tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô



- Chỉ cần em không giận anh nữa, dù em nói gì, anh cũng hứa với em.