Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh
Chương 37 :
Ngày đăng: 17:23 19/04/20
Hai tháng này Kiều Tinh Tinh bận bịu muốn chết.
Sự thật chứng minh, làm một minh tinh, tự do thoải mái nghỉ ngơi hơn một tháng quả nhiên sẽ gặp báo ứng. Bởi vì công việc trước kia nhận đến không biến mất, công việc hiện tại cũng phải hoàn thành, hơn nữa các lễ trao giải hoạt động bình bầu cuối năm, phim điện ảnh mỹ thực năm trước quay cũng đang tiến vào thời kỳ tuyên truyền...
Cảm giác thật sự "đẹp" không kể xiết.
Có một ngày hơn 3 giờ sáng Kiều Tinh Tinh mới trở lại khách sạn, người liền ngã thẳng xuống giường, trước khi mê man, bỗng nhiên nhớ tới Vu Đồ. Cô trong cơn buồn ngủ cực độ mơ màng nghĩ, cho dù ngày đó Vu Đồ đồng ý cùng cô ở bên nhau, hiện tại cô bận rộn thế này, đoán chừng cũng muốn ầm ĩ đòi chia tay chứ?
Suy nghĩ một chút, lại không nhịn được cười.
Ngày hôm sau lúc đánh răng hồi tưởng lại suy nghĩ này, Kiều Tinh Tinh cảm thấy, cô có lẽ đã bắt đầu quên đi.
Thật nhanh nha.
Nhưng ở cái tuổi này, trong nghề này, có lẽ tốc độ như vậy mới là trạng thái bình thường.
Mấy ngày trước Tết âm lịch, Kiều Tinh Tinh tham gia một hoạt động ở Bắc Kinh, trong tiệc rượu sau hoạt động, cô đụng phải Tô Dã.
Cô vốn không nhìn thấy hắn, nhưng trên người Tô Dã tự mang khí tràng, thu hút mọi người đến, Kiều Tinh Tinh lơ đãng nhìn trung tâm náo nhiệt ở tiệc rượu, vừa vặn chạm phải ánh mắt hắn.
Sau đó hắn liền đẩy ra những người xung quanh đi tới chỗ cô, đưa cho cô một ly cocktail đầy màu sắc.
"Pha không tệ, em thử một chút đi."
Dưới con mắt nhìn chăm chăm của quần chúng, Kiều Tinh Tinh tự nhiên nhận lấy, "Cám ơn."
Vốn là cùng cô nói chuyện phiếm lại mang nụ cười có thâm ý khác, Tô Dã nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng, "Đã lâu không gặp, gần đây thế nào?"
Kiều Tĩnh Tinh khách khí ứng đối: "Cũng không tệ lắm."
"Tôi cũng nghĩ vậy, mở ra các trang mạng xã hội, đều là tin tức của em."
Kiều Tinh Tinh cau mày: "Không đến mức đó đi."
Xuất hiện trước công chúng quá nhiều khiến người khác chán ghét, đối với diễn viên cũng không phải là chuyện quá tốt, điểm này đoàn đội của cô một mực có khống chế.
"Nga, có lẽ, bởi vì anh xem tin tức của em hơi nhiều, ứng dụng tự động đẩy lên."
Mi mắt Kiều Tinh Tinh khẽ động, ngay sau đó cười nói: "Vậy cám ơn đã xem tin tức của tôi."
Ngày càng nhiều ánh mắt từ xung quanh nhìn tới, Kiều Tinh Tinh nói thêm mấy câu nữa liền rời đi, Tô Dã lại không có ý kết thúc câu chuyện. Hắn uống một ngụm rượu, lại đột nhiên nói: "Hóa ra ngày đó nhìn thấy ở nhà em, là bạn học cao trung của em?"
Kiều Tinh Tinh: "... Anh cũng chú ý tới bát quái trên mạng?"
"Vừa rồi chẳng phải đã nói, xem quá nhiều. Nhưng cái này thì ngược lại." Tô Dã cười khẽ, "Ngày đó em tham gia cuộc thi đấu giải trí của KPL, anh đang ở hiện trường."
Trong ánh mắt kinh ngạc của Kiều Tinh Tinh, hắn bổ sung: "Phòng khách quý trên lầu."
Cô không nói gì đi vào bên trong, chị Linh nhắm mắt theo đuôi, "Em chớ bị hoa ngôn xảo ngữ của hắn lừa đó, con người này, nóng vội, dù sao cũng không bằng một phần vạn của thầy Vu."
Nói đến Vu Đồ, chị Linh nhớ tới: "Aiz, Tinh Tinh, gần đây em có liên lạc với thầy Vu không? Ngày đó ăn lẩu ăn mừng sao cậu ta không tới vậy?"
Kiều Tinh Tinh thần sắc rất bình tĩnh, "Điện thoại di động của em chủ yếu do mấy người giữ, chị thấy có sao?
Chị LInh suy nghĩ một chút, "Cũng đúng, em đến thời gian ngủ còn không có."
Kiều Tinh Tinh tâm lặng như nước ấn nút thang máy, cảm thấy kỹ năng diễn xuất trong cuộc sống của mình hẳn sẽ nhận được ảnh hậu. Cách buổi tối hôm đó cũng hơn hai tháng, người bên cạnh cô không nhận ra khác thường, ngay cả tài xế lái xe hôm đó cũng không biết đã phát sinh chuyện gì.
Có lẽ cô phản ứng quá trấn tĩnh rồi.
"Vậy em liền mời người ta ăn cơm đi, không có cậu ấy dạy thì lấy đâu ra thành tích tốt như vậy. Nhưng hôm nay cũng đã 20 rồi, cậu ấy hẳn đã vể quê ăn Tết, chờ năm sau? Chị vừa nói vừa vỗ tay một cái, "Không đúng, hai người là đồng hương nha, em có thể mời ở quê! Biểu diễn xong tiết mục em sẽ trở về chứ?"
Kiều Tinh Tinh cắt lời chị: "Chị hơn nửa đêm chờ em chính là nói chuyện này?"
Chị Linh miễn cưỡng tìm một chuyện chính sự: "Không phải, là liên hoan Tân xuân của đài Đông Phương hôm mùng 1, chị muốn nói chi tiết với em."
Mượn cớ này cũng quá miễn cưỡng.
Thang máy đến, Kiều Tinh Tinh bước vào, quay đầu liền phát hiện tiểu Chu luôn đi theo cô lại không thấy đâu.
Cô đè lại cánh cửa, "Người đâu?"
Lúc này tiểu Chu mới ôm một đống thư chạy như bay tới, "Em đi mở thùng thư về, thư hơi nhiều."
Kiều Tinh Tinh cũng không hỏi nhiều, gửi tới đây thường là giấy tờ hóa đơn các loại của ngân hàng, những chuyện vụn vặt này cô thường mặc kệ.
Thang máy đi lên trên, chị Linh lại bắt đầu nói lải nhải mắng Tô Dã, tiểu Chu đang lật thư chợt ơ một tiếng: "Tinh Tinh."
Cô ấy kinh ngạc nói: " Lại có người viết thư cho chị nha, vẫn còn mấy bức."
Kiều Tinh Tinh không tập trung nhìn bức thư trên tay cô ấy, một giây sau, tầm mắt cô đột nhiên dừng lại.
Thang máy "Đinh" một tiếng nhắc nhở tới tầng lầu, cô lại không động, đưa tay cầm bức thư ở trên cùng. Trên bức thư chữ viết phóng khoáng lạnh lùng mà rõ ràng kia thật sự đã lâu không thấy, nhưng cô vẫn có thể nhìn cái nhận ra được.
Kiều tiểu thư nhận.
Ký tên quả nhiên là —— Vu.
- ------------
Editor: #3255. Còn 4 chương nữa thôi! Các cậu hãy vote cho mình nhé!!!!
Sắp phải lên HN rồi, về nhà rồi chẳng muốn lên.
- ---------