Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh
Chương 38 :
Ngày đăng: 17:23 19/04/20
Tinh Tinh:
Đầu thư vui vẻ,
Tháng trước trở lại thành phố Kình, tìm được một ít ghi chép trò chuyện trong máy tính cũ. Em hỏi anh rất nhiều vấn đề, nhưng mà anh khi đó hết sức vô lễ lại khó ưa. Hiện tại lại muốn hỏi, thời gian đã lâu, em có còn muốn nghe anh trả lời không?
Vấn đề đầu tiên của em liên quan tới tốc độ vũ trụ cấp một.
Nếu như anh nhớ không nhầm, ba cấp tốc độ vũ trụ hẳn là trong nội dung của chương trình vật lý cao trung, em đi học không chú ý nghe giảng đúng không?
Vấn đề em hỏi có một sai lầm nho nhỏ...
Kiều Tinh Tinh cuộn tròn ngồi trên ghế salon ở phòng khách, trong tay cầm một ly rượu vang. Xem tới đây, cô dừng lại một chút.
Hóa ra vấn đề cô hỏi khi đó có sai lầm? Cho nên anh nhìn thấy vấn đề liền lười phản ứng, trực tiếp để cô đi tra Baidu?
Cô sững sờ chốc lát, cúi đầu tiếp tục đọc.
Vấn đề em hỏi có một sai lầm nho nhỏ, sợ rằng lẫn lộn khái niệm tốc độ phóng, tốc độ vận hành của vệ tinh. Vì trình bày rõ ràng, chúng ta nói từ định nghĩa tốc độ vũ trụ cấp một.
Tiếp theo, trong thư giải thích cặn kẽ thế nào là tốc độ vũ trụ cấp một, trình bày nguyên lý tính toán và công thức, còn vẽ sơ đồ quỹ đạo, đem quá trình suy luận nói liên tục.
Vật lý thời cao trung của Kiều Tinh Tinh cũng không tệ lắm, nhưng đến giờ đã sớm quên sạch, nhưng xem lại không hề khó khăn, đại khái bởi vì anh viết vô cùng tường tận dễ hiểu.
Cách trang giấy, cũng có thể cảm nhận được người viết vô cùng kiên nhẫn.
Cô buông thư xuống, một lúc sau mới cầm lên một bức thư khác.
Mở đầu vẫn là ——
Tinh Tinh:
Cố gắng loại bỏ như vậy, nhưng lại dùng quá sức, ngược lại từng câu từng câu đều khắc ở trong lòng.
Cho nên khi cô vừa nhìn thấy thư, cũng đã biết anh trả lời cái gì.
Vu Đồ hẳn là biết cô nhớ, cho nên ngươi xem, thư của anh trực tiếp như vậy, không giải thích quá nhiều, không vòng vo, đi thẳng vào chủ đề.
Cho nên sao anh có thể quá đáng như vậy?
Dùng những câu trả lời tưởng như ôn nhu tường tận, cắt một đao vào lòng cô.
Cô chớp chớp ánh mắt chua xót, trở lại bên ghế salon, cầm điện thoại di động.
Hai tháng không liên lạc, trong wechat, tên của anh đã ở chót danh sách, tìm rất lâu mới thấy. Mở ra, ghi chép trò chuyện cuối cùng còn dừng ở ngày tranh tài hai tháng trước, cô hỏi anh đã đến chưa, anh trả lời đã ở khán đài.
Tốt biết bao nha, đối đáp như ngày thường.
Cô mong muốn, chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Tầm mắt bỗng nhiên mơ hồ.
Cô dùng sức chớp mắt gạt đi cảm giác yếu ớt muốn khóc, cúi đầu, bình tĩnh nhập vào khung trò chuyện.
"Cảm ơn cậu đã trả lời."
"Nhưng mà."
"Đối với tôi đã không còn ý nghĩa."
- ---------