Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh

Chương 39 :

Ngày đăng: 17:23 19/04/20


Đêm nay Kiều Tinh Tinh lại ngủ khá sâu.



Hôm sau chính là 30 Tết.



Lúc tỉnh lại trời đã sáng choang, mở mắt ra, mũi liền ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn, cô nhớ tới gì đó, thức dậy kéo cửa phòng ngủ, quả nhiên, trong phòng bếp truyền đến giọng nói quen thuộc, cha mẹ đã tới.



Dù bận bịu thế nào đi nữa, đêm Giao thừa cả nhà nhất định phải ăn cơm cùng nhau. Những năm trước số lần cô về nhà không nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng giống như năm nay, bởi vì cô bận việc, cha mẹ liền tới đoàn tụ cùng.



Cô đi tới cửa phòng bếp, cha mẹ nhìn thấy cô đều là tươi cười rạng rỡ, "Đã dậy rồi, không muốn ồn ào đến con."



Kiều Tinh Tinh đi tới ôm lấy mẹ Kiều.



Mẹ Kiều hơi kinh ngạc, vỗ cô: "Tinh Tinh, sao vậy? Bỗng nhiên lại làm nũng với mẹ."



"Không có gì ạ." Giọng Kiều Tinh Tinh buồn buồn.



Ba Kiều bận rộn nhưng nhìn hai mẹ con một cái, xót con: "Con gái bà vẫn luôn như vậy mà? Đói bụng không?"



"Có ạ." Kiều Tinh Tinh buông mẹ Kiều, "Có gì ăn ạ?"



Ba Kiều đã sớm chưng cháo ngọt cho cô. Kiều Tinh Tinh ngồi ở bàn nhỏ trong bếp vừa uống cháo, vừa nghe cha mẹ tranh luận về bữa cơm giao thừa.



"Ông sao lại mang cả thịt trâu ở nhà tới, một miếng lớn như vậy ăn không hết. Bảo ông nghĩ thêm vài món mới, nhưng mỗi món ít đi một chút, sáng mai chúng ta liền trở về, Tinh Tinh cũng không ăn cơm." Đây là mẹ Kiều.



"Cơm đêm giao thừa sao có thể ít, phải có dư lại mới là điềm tốt." Đây là ba Kiều người mấy năm nay đổi nghề nghiên cứu nấu nướng.



"Mê tín, lãng phí." Mẹ Kiều kết luận.



Kiều Tinh Tinh ngẩng đầu lên, "Hai người tối mai không đi cùng con sao?"



Ngày mai chắc khoảng tới xx giờ là có thể kết thúc, còn tưởng rẳng cha mẹ sẽ chờ cô cùng nhau trở về thành phố Kình.



Ba Kiều thái thịt trâu: "Tối mùng Một năm nay đến phiên nhà chúng ta mời khách, buổi sáng trở về còn chuẩn bị trước."



Kiều Tinh Tinh ảo não: "Vậy chẳng bằng đêm nay con về nhà ăn cơm giao thừa, đỡ mất công cha mẹ chạy tới chạy lui."



Mẹ Kiều nói: "Vậy con không phải chạy tới chạy lui sao, bố mẹ rảnh rỗi, vẫn là để chúng ta tới, chẳng may tắc đường, con không tới kịp tiết mục thì không tốt."



"Vâng." Kiều Tinh Tinh không nói gì nữa, bưng chén cháo từ từ uống.



Một chén cháo ngọt ấm áp xuống bụng, giống như từ đáy lòng tỏa lên ấm áp, trống trải trong lòng lại lần nữa được khói lửa náo nhiệt của thế gian lấp đầy.



Cơm giao thừa đã phụ lòng mong đợi của mẹ Kiều, các món ăn màu sắc đa dạng, nhưng phân lượng cũng quá nhiều. Mọi người nói vài lời cát tường lẫn nhau xong, mẹ Kiều lại bắt đầu bàn bạc với ba Kiều.



Sau đó hai người liền nhất trí khuyên Kiều Tinh Tinh ăn nhiều thêm.



Kiều Tinh Tinh trong lòng có nỗi khổ, cô cũng muốn ăn nhiều nha, nhưng ngày mai diễn tiết mục cần mặc váy, vẫn là chỉ có thể tự khắc chế.



Ăn xong cơm giao thừa liền bắt đầu xem Xuân Vãn, cha mẹ ngồi trên ghế salon, Kiều Tinh Tinh cùng hai người xem một lúc, lại một mình cầm di động ngồi bên cửa sổ sát đất.



Người nóng lòng đã bắt đầu gửi tin nhắn chúc mừng năm mới, mà tin nhắn rạng sáng cô gửi đi, vẫn im hơi lặng tiếng.



Thời điểm giao thừa, càng nhiều hơn tin nhắn chúc mừng tràn tới.


Trong nhất thời thì chỉ số thông minh cũng hóa thành tro bụi, đối mặt với cô giá đang hết sự tủi thân trong lòng, anh chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, bó tay không thể làm gì.



Anh ôm cô chặt hơn chút nữa, ở bên tai cô lẩm bẩm lặp lại: "Thật xin lỗi."



Kiều Tinh Tinh không có giãy giụa, mặc cho anh ôm cô vào lòng thật chặt, gò má đè ở cổ áo mềm mại của anh. Cô cảm thấy mình quá yếu đuối, nhưng bây giờ cô không muốn suy tính gì hết.



"Em không nên tìm một người, em thích anh ta, nhiều hơn anh ta thích em." Cô nói.



"Lý do này không được thành lập." Vu Đồ nói, "Anh cũng không có ít."



"Có." Cô tố cáo anh, "Anh nói chúng ta không thích hợp."



"Đó là bởi vì cân nhắc đến một số nguyên nhân tầm thường, nói ví dụ, thu nhập." Vu Đồ không lưu loát nói, "Nói ví dụ như, anh có thể cho em được gì, có hay không thời gian chăm sóc em kỹ càng."



"Em cũng không có thời gian chăm sóc anh." Kiều Tinh Tinh nói, "Thật ra thích một người sẽ rất kích động, sẽ không do dự giãy giụa, sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy."



"Vậy chắn chắn anh và em không quá giống nhau, anh suy nghĩ quá nhiều, em không nghĩ như vậy."



"Còn có gì nữa?"



"Đại khái, gần như nghĩ xong cả đời rồi."



Kiều Tinh Tinh trong ngực anh an tĩnh một hồi, cố chấp nói: "Dù sao cũng ít hơn em."



Trong lòng Vu Đồ tràn ngập ưu tư và đau lòng.



"Chuyện đó tốt hay không tốt." Hắn cúi đầu, "Em nói cho anh một phương pháp tính toán. Tính thế nào bao nhiêu, sau đó anh tới bổ sung thêm, nhưng em không thể ngay cả công thức tính toán của mình cũng không nói cho anh."



Kiều Tinh cụp mắt trong nháy mắt, có chút mông lung, công thức tính toán là cái quỷ gì?



Tại sao trong đối thoại của bọn họ lại xuất hiện cái này?



Cô bối rối một hồi "... Anh lại bắt nạt em."



Vu Đồ: "..."



Anh lập tức nói: "Anh sai rồi."



"Em chưa có đồng ý với anh."



Vu Đồ than thở: "Anh biết."



Một lát sau.



Kiều Tinh Tinh thấp giọng nói: "Em lạnh."



"Vậy chúng ta lên xe, nhưng em ngồi ghế trước được không?" Vu Đồ gần như đang dỗ cô, "Giúp anh chỉ đường, quãng đường còn lại anh thật sự không biết."



- ---------



Editor: hơn 3500 chữ, từ mùng 7 tới hôm nay đều học full, thực sự mình còn chưa có tinh thần đón nhận một kỳ học "giông bão" thế này. Đã thế cẩu độc thân còn thảm thiết hơn nữa! Nhưng dù sao thì: Chúc các bạn Valentine vui vẻ và hạnh phúc hơn nữa nhé!



- ---------