Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh
Chương 9 :
Ngày đăng: 17:23 19/04/20
Mất một lúc sau, Vu Đồ mới hoàn hồn: "Đã lâu không gặp."
Kiều Tinh Tinh gật đầu, nói: "Đã lâu không gặp."
Vu Đồ im lặng một lúc rồi đề nghị: "Chúng ta đi xem máy lọc không khí của cậu nhé?"
Kiều Tinh Tinh: "..."
Kiều Tinh Tinh khẽ ho một tiếng: "Tớ ở nhà mấy ngày nay chưa được ra ngoài nên thấy hơi ngột, hay là chúng ta đi dạo chút nhé?"
Vu Đồ khẽ nhíu mày.
"Haiz ~ là thế này." Kiều Tinh Tinh vẫn không quên thở dài, biểu cảm lại rất tinh quái: "Vốn dĩ, tớ định sử dụng tuyệt chiêu "Không gọi được", ai dè đã bị Đinh Siêu Quần đã dùng mất rồi, tớlại chẳng nỡ phá hoại máy lọc không khí dễ thương như thế... Cho nên, nó vẫn đang hoạt động rất tốt."
Vu Đồ có hơi kinh ngạc, cuối cùng do dự nói: "Bên ngoài lạnh lắm."
Kiều Tinh Tinh ngơ ngác, theo ánh nhìn của anh, nhìn xuống đôi chân thon dài của mình. Lúc này Vu Đồ nhanh chóng nhìn sang hướng khác, cô cười thầm trong lòng.
"Được rồi, vậy tớ lên nhà thay bộ khác."
Từ nhà Kiều Tinh Tinh ra ngoài chẳng mất mấy bước chân, họ đi ven theo đường Bân Giang ở Hoàng Phố Giang.
Tuy chỉ cách bờ biển một con sông, nhưng ở đây có rất ít người qua lại.
Kiều Tinh Tinh mặc thêm quần dài, xõa tóc, đội thêm mũ, đeo khẩu trang, kính mát, cả người được bao bọc kĩ càng, chẳng thể nhận ra đây là ai.
Chỉ là cô làm nghệ sĩ lâu rồi, dù là một cử chỉ nhỏ cũng sẽ mang khí chất thu hút người khác, cộng thêm bên cạnh lại có một Vu Đồ đẹp trai xuất chúng như thế, hai người họ đi cạnh nhau, khó tránh khỏi việc thu hút ánh nhìn của người đi lại.
Kiều Tinh Tinh đột nhiên nói: "Tớ cảm thấy đi với cậu chẳng an toàn tý nào."
Vu Đồ: "... Câu này chẳng phải nên để tớ nói a?"
Anh mới là người cần lo lắng, mọi lúc mọi nơi sẽ có fan của cô ấy phát hiện mới phải.
"Không phải, có lúc tớ đi với Tiểu Chu, chính là cô gái lúc nãy ấy, ra ngoài tản bộ cũng chẳng có nhiều người nhìn như thế."
Kiều Tinh Tinh thò tay vào túi áo to, không ngờ lại tìm được khẩu trang đưa cho anh:
"Đừng liên lụy tớ bị phát hiện nha, sẽ lên trang đầu tờ báo đó."
Vu Đồ rất nghi ngờ, một đứa con trai như anh đeo khẩu trang màu hồng, chẳng lẽ không dễ gây chú ý hơn à? Hơn nữa trong túi áo của cô vừa khéo lại có khẩu trang, chuyện này có quá trùng hợp không?
Anh nhớ lại lúc chơi game với cô và những chuyện trước đó, cũng như hôm nay bị cô "lừa" sang đây... Vu Đồ khẳng định chắc nịch, mọi chuyện không phải chỉ là trùng hợp.
Nhưng cánh tay của Kiều Tinh Tinh quá cố chấp, Vu Đồ đành phải đeo lên.
Anh nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ý cười của Kiều Tinh Tinh, cũng khá ngạc nhiên, thật sự không ngờ bạn học cấp ba này của mình lại trẻ con như vậy?
Đeo khẩu trang xong, hai người đi thêm một đoạn. Vu Đồ nhìn thấy Kiều Tinh Tinh vẫn ung dung thản nhiên, hoàn toàn không có ý định nói gì, đành mở miệng hỏi ra thắc mắc trong lòng:
"Ai bảo cậu là tôi ở chung với bố mẹ thế, họ vẫn ở quê cơ."
Kiều Tinh Tinh lập tức đổi sang nói chuyện một cách hợp thức hóa, vui vẻ đáp: "Nhà tôi chỉ có máy lọc không khí Ngọc Thố thôi."
Quá trình lúc đi và về hoàn toàn khác nhau, chẳng hề yên lặng tý nào, vì... Vu Đồ luôn miệng hỏi cô những vấn đề trong game.
Kiều Tinh Tinh ngơ ngác, chưa gì đã ra dáng thầy giáo rồi à?
Đến dưới nhà cô, Vu Đồ mới kết thúc các câu hỏi, bất đắc dĩ nói: "Người đó dạy cậu như thế nào vậy?"
Kiều Tinh Tinh cảm nhận được sự xem thường của bạn học thiên tài, buồn bã đáp:
"Cậu chơi game hay nghiên cứu những thứ này à?"
"Không cần nghiên cứu, đánh vài ván là biết thôi, những chi tiết nhỏ này sẽ quyết định thắng thua."
Anh cúi đầu nhìn đồng hồ: "Hôm nay trễ quá rồi, tớ không lên nhà cậu nữa."
Kiều Tinh Tinh thấy đã đến mười giờ rồi, khẽ gật đầu.
"Vậy ngày mai, à, chín giờ sáng nhé? Cậu sang đây?"
Kiều Tinh Tinh đang trưng cầu ý kiến của anh: "Cậu cũng biết tớ không tiện ra ngoài cho lắm."
Vu Đồ cũng cảm thấy có vẻ không ổn thỏa, nhưng cũng chẳng có nơi nào để đi, suy nghĩ một lúc lại nói: "Cũng được."
"Vậy... tạm biệt." Kiều Tinh Tinh vẫy tay chào anh.
"Tạm biệt."
Vu Đồ rất phong độ bấm thang máy, đợi Kiều Tinh Tinh vào rồi mới rời khỏi đó.
Cửa thang máy vừa đóng, Kiều Tinh Tinh thiếu chút là nhảy cẫng lên.
"Tiểu Chu!" Cô vui vẻ tung tăng vào nhà: "Tôi thực hiện được giấc mơ thời thiếu nữ rồi!"
Tiểu Chu đang vui vẻ ngồi trên ghế sopha báo cáo tình hình cho chị Linh, nghe thấy thế thì bỏ điện thoại xuống:
"Giấc mơ gì đấy?"
Kiều Tinh Tinh: "Bạn học đại thần đó dạy kèm tôi môn toán rồi!"
Tiểu Chu:???
Lời của Ye: Khi Kiều Tinh Tinh hỏi lại Vu Đồ "Cam tâm tình nguyện?" thì mình cũng nhớ đến một câu rất hay của giáo sư Lục" Cái hiếm có nhất trên đời này chính là cam tâm tình nguyện... Anh ấy đã bảo vệ người anh ấy muốn bảo vệ, đây mới là điều anh ấy mong muốn".
Tình cảm thiếu nữ, mối tình đầu sẽ chẳng thể biến mất, nó cứ ở yên một góc nhỏ trong trái tim ấy. Nếu cơ duyên xảo hợp, đợi được đến ngày anh ấy can tâm tình nguyện thì có thể sẽ như KTT mà đơm hoa kết trái, không thì chỉ phủ bụi ở mãi góc tối mà thôi!