Em Là Niềm Kiêu Hãnh Của Anh
Chương 8 :
Ngày đăng: 17:23 19/04/20
Không biết Bội Bội đi đâu, chẳng thấy trả lời, Kiều Tinh Tinh chỉ muốn bay xuyên qua Wechat kéo cô lại.
Bội Bội: "Hình như Vu Đồ đang làm việc ở Sở nghiên cứu hàng không vũ trụ Thượng Hải."
Hàng không vũ trụ...
Không ngờ lại là hàng không vũ trụ?
Kiều Tinh Tinh ngồi thẳng người, vội vàng hỏi:
"Nhưng cậu ấy học đại học ngành tài chính mà?"
Bội Bội: "Sao cậu nhớ rõ thế?"
Bội Bội: "Sao tớ biết vì sao cậu ấy lại vào ngành hàng không vũ trụ được chứ."
Bội Bội: "Cậu hỏi chuyện này làm gì?"
Kiều Tinh Tinh vứt điện thoại sang một bên không trả lời cô. Một lúc sau, đột nhiên Bội Bội gửi tấm hình sang, đó là hình chụp màn hình đoạn đối thoại trong nhóm cấp ba.
Đinh Siêu Quần: @Vu Đồ @Vu Đồ, lần trước mình có mua máy lọc không khí bên cậu bán, tự nhiên giờ nó hư rồi, gọi điện thoại cho bên sửa chữa mà không thấy nghe máy, cậu hỏi hộ mình được không?
Đinh Siêu Quần: Lúc nãy mình gọi được rồi, họ bảo ngày mai sẽ đến sửa. Máy này để trong phòng mấy bé, cậu nhắc họ đến sớm được không? Mấy bé bị cảm lạnh tý là ho ngay.
Lý Minh: Vu Đồ còn bán máy lọc không khí à?
Đinh Siêu Quần: Bên chỗ cậu ấy nghiên cứu dùng để làm gì đó, mình nghĩ chắc kĩ thuật hàng không vụ trũ cũng giỏi lắm, nhưng cũng không ngờ lại làm được như thế.
Vu Đồ: Hư ở đâu thế? @Đinh Siêu Quần
Đinh Siêu Quần: Không khởi động được.
Vu Đồ: Nhà cậu có phải ở bên Mẫn Hàng đúng không?
Đinh Siêu Quần: Đúng vậy.
Vu Đồ: Để tôi sang kiểm tra giúp cậu.
Kiều Tinh Tinh xem đoạn đối thoại ấy một cách chăm chú, sau đó trách Bội Bội tùy tiện gửi hình: "Cậu gửi cái này cho tớ làm gì?"
Bội Bội: "Hôm qua trong nhóm mới đăng, lúc nãy tớ mới nhớ ra, nên cho cậu xem thử, người ta làm ngành hàng không vũ trụ thật kìa."
Đúng rồi... Không ngờ lại làm hàng không vũ trụ...
Bảo vệ khu này khá nghiêm ngặt, trước cửa đã có cô gái trông tầm hai mươi mấy tuổi đứng đó đợi, cô gái đó cầm điện thoại trong tay, từ lúc anh xuất hiện đã vô cùng kích động.
Vu Đồ đi sang đó: "Bông?"
Tay nắm chặt lại thành nắm đấm che miệng mình lại, cô gái nhìn chằm chằm đánh giá anh từ trên dưới một lượt, kích động vô cùng, ngập ngừng cả buổi mới lên tiếng: "Không, không phải, không phải tôi, tôi là trợ lý của cô ấy, cô ấy đang đợi anh ở trong nhà, tôi dẫn anh sang đó."
Giọng nói này đúng là không phải Bông. Nhưng nghe nói cô là nhân viên mới sao lại có trợ lý?
Vu Đồ cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn đi theo cô gái kia.
Trên đường đi thỉnh thoảng cô cũng ngoái lại "len lén" đánh giá anh, bắt gặp ánh mắt của Vu Đồ nên ngượng ngùng: "À... Tôi tên Tiểu Chu, căn nhà ấy ở sâu bên trong, có hơi xa."
Vu Đồ gật đầu: "Không sao."
Lại đi được vài phút.
"Sắp đến rồi." Tiểu Chu nhanh chân dẫn Vu Đồ đến đó, đột nhiên cô dừng lại, kinh ngạc hét lớn với người trước mặt: "Tinh Tinh, sao cô lại xuống đây rồi?"
Tinh Tinh?
Trong đầu Vu Đồ đột nhiên lóe qua một suy nghĩ, lập tức ngẩng đầu nhìn lên, sau đó cả người đứng yên bất động.
Ở sảnh lớn cách đó không xa, ánh sáng rực rỡ, có một cô gái mảnh mai khá cao đang đứng đấy, đang nghiêng đầu nhìn vào tờ quảng cảo ở đại sảnh, cô nghiêng người nhìn sang anh, đeo cặp mắt kính to và khẩu trang, cả khuôn mặt chỉ để lộ đôi mắt trong trẻo, nhưng lại khiến cảnh tượng ấy giống như một bức tranh tuyệt đẹp không có khuyết điểm. Nghe thấy tiếng nói, đôi lông mày dài khẽ động, cô quay đầu sang đây.
Đôi mắt long lanh ấy nhanh chóng nhìn về phía anh, dường như đứng yên vài giây, sau đó thoát ẩn ý cười.
"Tôi sợ tý nữa người ta cảm thấy mình tỏ vẻ ta đây quá, cho nên mới xuống tiếp đón."
Là Kiều Tinh Tinh.
Từ lúc tốt nghiệp cấp ba, bọn họ đã có mười năm không gặp lại nhau. Nói như thế cũng không đúng lắm, thực ra anh có thể nhìn thấy cô ở khắp các bảng truyền thông, màn hình lớn nhỉ, thậm chí ở bảng quảng cáo trạm xe điện ngầm, xe bus, khắp nơi đều có hình bóng của cô.
Nhìn về cô gái cách đó không xa đang mỉm cười với anh, bất giác Vu Đồ cảm thấy – có lẽ anh đã gặp được kỳ tích.
Kiều Tinh Tinh cũng nhìn về phía Vu Đồ, cô nghĩ, có câu nói này, khá thịnh hành, nói sao ấy nhỉ.
À, hình như là...
"Lúc trở lại vẫn là thiếu niên.
Cô ở trong hồng trần lăn lộn giữa danh lợi, còn người ấy vẫn như xưa, ánh mắt vẫn trong trẻo như thế."