Em Như Nắng Mai Rực Rỡ

Chương 10 : Là những gì anh muốn nghe

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Trả thù?



Nghe sao quen quen? Chẳng phải lần đầu tiên chạm mặt, cũng là anh tìm cô để đòi công bằng cho người “vô tội” sao?



-“Tôi nói cô biết, một lần nữa cô còn cho người đánh Hạnh, tôi nhất định không bỏ qua…”



-“Điên hả? Con Hạnh là con nào?”



-“Đừng tưởng giàu có là một tay che trời…”



Hoàng Ái Linh khi đó còn đang mải mê chuẩn bị cho buổi tiệc lớn, đâu có đủ kiên nhẫn, chỉ quay sang dặn hộ vệ liệu liệu mà giải quyết cho ổn thoả.



Cô quên béng bọn đầu gấu này đi theo anh trai từ nhỏ, mấy năm nay chuyển sang bảo vệ cô chẳng phải đấm đá nhiều lắm, thành ra chân tay ngứa ngáy lâu rồi.



Jun hôm ấy bị đánh thừa sống thiếu chết là điều hiển nhiên, người bình thường chắc sẽ ngả mũ xin hàng từ lâu rồi, chỉ có anh là dạng đầu cứng hơn đá, bầm dập khắp người vẫn không khuất phục.



-“Tiểu thư nhà các người là con quỷ cái, chết đi nhất định sẽ bị đày xuống mười chín tầng địa ngục.”







Sai, có lẽ chẳng phải từ ba năm trước. Sai, có lẽ từ chính giây phút đầu tiên.



Phải, mọi thứ đã lệch lạc, ngay từ khoảnh khắc ấy…



Đối diện với anh, mắt cô đỏ hoe, nhưng khoé môi lại khẽ cười.



-“Đúng, em đã từng sát hại rất nhiều người, Hạnh bảo bối của anh, cũng từng chết trong tay em…”



-“Cô…rốt cuộc cô cũng thừa nhận…”



-“Điều quan trọng không phải em thừa nhận hay không, mà đó là những gì Jun tin tưởng, là những gì anh muốn nghe.”



-“Thôi giảo biện đi.”



-“Được, chẳng phải anh muốn trả thù sao? Còn chần chừ gì nữa…”



Tay cô đặt lên tay anh, ép xuống đầy thách thức. Đó là điểm Jun ghét nhất ở Sa, cô chẳng giống những người con gái anh quen, cô không hiền lành, không lương thiện, cô kiêu kì và đầy cao ngạo.




-“Cứu em với, em không còn đường sống nữa rồi…”



-“…”



-“Van anh….”



Tiếng khóc thảm thiết náo loạn, Trương Quốc Lập quay lại, nghiêm chỉnh trấn tĩnh đối phương.



-“Cứ yên tâm nghỉ dưỡng đi, đợi mọi chuyện lắng xuống tôi sẽ giúp em quay lại showbiz.”



-“Không phải thế…”



Hạ Oanh nức nở, nếu đơn giản như thế thì cô đã không cần nhờ tới anh. Ngay khi Hoàng Ái Linh rời khỏi, cô đã lập tức nhờ thám tử điều tra. Khởi đầu rất khó khăn bởi thông tin về chị ta không hề xuất hiện trên mạng, chưa từng có bất cứ một forum hay diễn đàn nào bàn tán, hoặc nếu có thì chắc đã bị đánh sập.



Phải vất vả lắm họ mới thu thập được chút tin tức, có chỗ cho rằng Hoàng Ái Linh là con gái duy nhất của giáo sư sử học Hoàng Tùng Lân, có người lại bảo, chị ta là bảo bối cưng của CL Group…Lời đồn thì rất nhiều, nhưng rốt cuộc, chắc chắn một điều rằng quản lý của cô sinh ra trong gia đình có thế lực.



Và quan trọng hơn nữa, theo như câu chuyện người trong cuộc kể lại, câu chuyện khiến Oanh nghe vài lần mà vẫn thấy nổi da gà.



Thần tượng của cô, từng chết trong tay chị ta.



Đúng, hồi cô còn nhỏ, cô còn nhớ mình đã rất mến mộ chị Mai Hạnh, chính chị là người đã truyền rất nhiều cảm xúc cho cô, chỉ tiếc chị hồng nhan bạc phận.



Nghe bảo khi đó Linh và Hạnh cùng trường, vì quá ghen ghét với sắc đẹp và độ nổi tiếng của Hạnh mà không ít lần Linh ra tay đánh bạn học, thậm chí còn sai người gây tai nạn.



Đó chỉ là ghen ghét thôi mà đã có kết cục như vậy, đằng này với bao nhiêu trò bẩn thỉu cô làm, Hạ Oanh sợ rằng Hoàng Ái Linh sẽ không tha cho mình dễ dàng đến thế. Cô thành thật kể mọi chuyện với sếp lớn, mong anh chỉ điểm cho cô một lối thoát, một con đường sống.



Chẳng thể ngờ!



Jun sau khi nghe xong, chiếc bút trong tay cũng nát vụn. Toàn thân anh căng cứng, choáng váng bức bối như muốn nổ tung.



-“Là cô làm? Cặp đại gia, giả bộ tự tử, phát ngôn gây sốc, kể từ chuyện cái váy đến thỏi son…là cô…”



-“Em biết em chơi dại, em biết em ngu, mà em đâu có rõ về chị ấy, em hối hận lắm rồi, xin anh cứu em…”



Cô tức tưởi van nài, khóc lóc thống khổ. Nhưng Jun chẳng có lấy nửa điểm thương cảm mà còn rất phẫn nộ, anh vội vã nhìn qua phía cửa sổ, nhanh chóng rời phòng lao xuống phía đài phun nước.