Em Như Nắng Mai Rực Rỡ

Chương 9 : Jun hiểu em đến thế ư?

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Hôm đó, Hoàng Ái Linh đã có một giấc mộng tuyệt đẹp. Jun đến bên, siết chặt lấy cô, tiếng Sa ấy nghe sao da diết?



Hình như anh còn xin cô mau tỉnh lại?



Hình như anh còn vì cô mà hoảng hốt?



Hình như…anh còn thương cô…



Chỉ là mơ thôi, cớ sao chân thực sống động đến vậy?



Chỉ là mơ thôi, vì đâu ngọt ngào hạnh phúc tới thế?



Là mơ ư?



Cô không rõ nữa, cũng chẳng thể phân biệt nổi. Chỉ biết rằng, lúc tỉnh giấc, đã ở trong lòng người ấy.



Bàn tay cô run rẩy chạm vào anh, lại luống cuống cấu mình vài phát. Rất đau, tốt rồi, đau là tốt rồi, chứng tỏ mọi thứ chẳng phải ảo ảnh.



Chứng tỏ Jun để tâm tới Sa, còn giúp cô thay đồ nữa. Hoàng Ái Linh ngượng ngùng ngắm lại bộ áo quần Kitty, mặt mỗi lúc một đỏ hơn. Rõ ràng từ lâu đã là của người ta, chẳng hiểu sao vẫn cứ hồi hộp ngượng ngùng, xao xuyến thổn thức.



Có người ngọ nguậy ngang dọc, nở nụ cười rạng rỡ lắm. Rồi ai đó hơi cựa, hại cô giật mình đến thót tim. Sợ lắm, Jun mà thức giấc bây giờ, chưa biết chừng sẽ tống Linh ra khỏi nhà cũng nên.



Nhưng không, Jun vẫn đang ngủ, trong vô thức kéo cô sát mình hơn, tay vỗ vỗ lưng trìu mến. Xưa kia hay bây giờ, Jun đều thế, mỗi lần ngủ đều ôm cô rất chặt, kể cả trong mơ cũng không buông.



Linh nhớ, có lần cô từng cắn Jun thật mạnh, nhõng nhẹo càu nhàu, Jun à, em sắp ngạt thở rồi đó.



Jun khi ấy xin lỗi ríu rít, hứa lên hứa xuống lần sau sẽ không tái phạm. Thế nhưng kết quả là, chỉ cần cơn buồn ngủ kéo tới, ai đó lại như mất đi ý thức, theo phản xạ bám riết lấy người yêu.



Linh mãi rồi cũng thành quen. Jun thực ra rất đáng thương, không có tiền, cũng chẳng có gia đình, đơn độc tới mức lúc nào cô cũng muốn ở bên anh nhiều thật nhiều.



Nghĩ về quá khứ, Linh khẽ cười. Cô vòng tay qua ôm đáp lại, người hơi nhướn, đặt môi mình cạnh môi ai đó, rón rén miết nhẹ. Ban đầu chỉ định vụng trộm chút chút thôi, mà cái hương vị ấy, mê hoặc quá, ai đó không kiềm nổi, áp mặt sát hơn, lén lút nhấm nhá.



Có thể do cô vụng về, cũng có thể do tiếng chuông điện thoại réo rắt, dù thế nào chăng nữa, thì Jun cũng đã thức giấc…và đang nhìn cô. Linh chẳng còn cách nào khác, đành mặt dày làm ngơ, cố ý khêu gợi.



Không khí mỗi lúc một nóng, ngượng ngùng dần tan biến, thay vào đó là nhiệt tình thân mật, môi lưỡi quấn quít, triền miên say đắm. Hơi thở của họ gần một gần, có những thứ phải tới khi chạm vào, con người ta mới nhận ra đã khát khao, đã nhung nhớ đến nhường nào.



Những nụ hôn dồn dập trên vành tai, mãnh liệt rơi xuống gáy nõn nà, người ấy theo bản năng mân mê xương quai xanh, bức cô run rẩy mộng mị. Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên, chỉ trong tích tắc, mọi thứ thay đổi tới chóng vánh, cảm giác như tất cả, chỉ là chút ảo giác mơ màng.



-“Ăn gì?”



Jun hỏi, Linh nhấc máy thông báo với quản gia mình ổn, đoạn gạt đi giọt nước vương trên mắt, cố gắng nói tự nhiên nhất.



-“Dạ, gì cũng được.”
Từ nãy tới giờ ba tiếng rồi, cũng chẳng thấy đâu. Mà cô ảo tưởng quá, mọi thứ đã thay đổi, cô suýt quên mất. Cô bây giờ, chẳng phải cô chủ nhỏ của ai đó nữa, ngược lại, còn tự nguyện làm nhân viên của người ta.



Thế giới, đảo lộn rồi.



-“Chị, chị, có chuyện lớn rồi, tìm mãi mới thấy chị, sao không nghe điện thoại?”



Tiếng gọi thất thanh của bé Hằng, nhà thiết kế trẻ. Hoàng Ái Linh vội lau nước mắt, loạng choạng đứng dậy theo em ấy ra ngoài.



Tất cả mọi người đều tụ tập ở đại sảnh xem những thước phim chiếu từ màn hình lớn, có cô gái trẻ nức nở tội nghiệp.



“…chuyện không chỉ dừng lại ở đó. Oanh đã cố gắng nhẫn nhịn, không ngờ Oanh càng nhịn mọi việc càng đi quá xa. Chị ta thuê người dằn mặt Oanh hết lần này tới lần khác, các bạn có nhìn thấy những vết bầm này không? Tất cả là do chị ta đánh. Quản lý của Oanh, chị ta nhận tiền của đại gia ép Oanh đi khách. Oanh không bao giờ quên được đêm hôm ấy, một mình Oanh trong phòng, năm người đàn ông loã lồ vây quanh, vậy mà chị ta chỉ ngồi nhìn rồi cười khẩy…”



Hoàng Ái Linh nhất thời hoa mắt chóng mặt, con bé này, nó nên lấn sân sang lĩnh vực biên kịch đi là vừa.



“…đó là nỗi đau lớn nhất, hàng đêm Oanh dùng thuốc an thần mà vẫn không thể nào quên nổi, tiền kiếm được Oanh chỉ được giữ chút ít, còn lại đều phải nộp hết cho chị. Chị ta nói quen đầu gấu, nếu Oanh không nghe lời chị sẽ giết ba mẹ Oanh…”



“…Chị à, em van chị. Xin chị tha cho gia đình em. Em xin lấy tính mạng ra đánh đổi. Xin ba mẹ thông cảm cho con, xin fan đừng giận Oanh. Nguyện vọng cuối cùng, chỉ mong khi sau chết đi sẽ được hoá thành tro bụi, hoà với sông nước…”S. Entertainment chưa khi nào loạn đến thế. Không chỉ vậy, báo chí cũng được phen nháo nhác. Cảnh sát bắt đầu vào cuộc.Trên mạng người ta giận dữ tột độ, từ khoá quản lý của Hạ Oanh là từ hot nhất ngày hôm nay. Tuy nhiên, có search thế nào cũng không ra thông tin gì cả, những thứ họ có thể làm là chửi đổng trên fanpage rồi cầu nguyện cho cô ca sĩ nhỏ bình an, mong rằng người ta sẽ tìm thấy trước khi cô làm điều gì đó dại dột.



Linh thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Jun, hơn ai hết, cô biết anh là người đứng mũi chịu sào, từ ngày Oanh về công ty tới giờ, một loạt scandal xảy ra, danh tiếng của Jun cũng bị ảnh hưởng không ít.



Người hiểu thì biết tính Oanh thế, người không hiểu thì đổ cho Jun huỷ hoại tương lai nghệ sĩ trẻ.



Tình cảnh nước sôi lửa bỏng, mọi người đều căng thẳng nán lại công ty. Tầm mười giờ tối hôm ấy, đột nhiên họ nhận được thông báo dữ, phát hiện thi thể của cô bé dạt trên bờ sông Hồng.



Người ta bật khóc, khóc giả khóc thật không biết. Nhưng Hạ Oanh vốn không được lòng đa số, người cười thầm chắc cũng chẳng ít.



Jun quay sang nhìn Sa, cô đã đoán trước được phản ứng của anh, cớ sao khi nó diễn ra, lồng ngực vẫn thấy nhói.



-“Hoàng Ái Linh! Rốt cuộc phải triệt đường sống của người ta cô mới vui hay sao? Con bé đó mới chỉ là con nít ranh, nó còn rất nhỏ, cô biết không?”



Người ấy dần dần dồn cô tới chân tường, tay anh siết chặt cằm cô, giọng nói lạnh lẽo thấu xương.



-“Gương mặt ngây thơ này, có ai biết bên trong là một con quỷ?”



Đau.



Đó là cái cảm giác, anh nghĩ rằng cô rất ác độc.



Đó là cái cảm giác, người đàn ông cô yêu nhất, đưa tay xuống cổ, tưởng như muốn ép chết cô ngay tại chỗ.



-“Nói cho tôi biết, tay tiểu thư đã nhuốm máu của bao nhiêu người vô tội rồi? Liệu tôi bây giờ, có nên thay bọn họ trả thù không?”