Em Như Nắng Mai Rực Rỡ

Chương 8 : Em phải làm sao đây?

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Xưa kia Jun hiền lắm, chỉ có Linh là hay giận dỗi vô cớ thôi. Mỗi lần như vậy, có người thường nhẹ nhàng tới bên cô, vỗ về ấm áp. Jun tự nhận mình không tốt, xin tiểu thư đánh mắng chửi thì tuỳ, cứ trút lên tôi chứ đừng phiền lòng nữa.



Thời gian trôi, mọi thứ đều đổi thay.



Cô bây giờ, chẳng những chẳng là mối quan tâm trong lòng người ta, thậm chí còn bị ghét bỏ không thương tiếc.



Không sao.



Không sao cả.



Mọi chuyện sẽ ổn thôi, phải không?



Hoàng Ái Linh nở nụ cười gượng gạo, hơi nhón chân rồi vòng tay qua ôm lấy anh, giọng nói thì thầm nũng nịu.



-“Em sai rồi, tất cả là em sai. Em sẽ xử lý đâu vào đấy, Jun hạ hoả, không giận Linh, cũng không bực nữa nhé…”



Khoảnh khắc ấy, trái tim ai đó mềm nhũn. Mùi oải hương đó, cứ nghĩ tới là khó chịu, chẳng ngờ gần như vậy, lại thấy thơm mát một cách lạ kì.



Đã dặn lòng cứ theo nguyên tắc mà làm, khiển trách xong thì đuổi việc. Rất đơn giản mà, vì đâu mà khó khăn đến thế?



Thua, vẫn là anh thua cô, rốt cuộc chỉ có thể dặn dò, giải quyết cho gọn gàng rồi bỏ về phòng chán nản.



Trong khi đó, ở một căn phòng khác, Hoàng Ái Linh đã không thể giữ nổi bình tĩnh giống như trước, cô giận dữ ra lệnh.



-“Theo chị.”



Hạ Oanh nhếch mép, vừa tô son vừa cười đùa với mấy nghệ sĩ trẻ khác, coi như không nghe thấy.



-“Chị nói theo chị!”



Con mụ già này, rõ là đáng ghét mà, làm hỏng hết tâm trạng ngày mới của cô.



-“Sủa ít thôi, thối hết cả đây này.”



-“Em…”



-“Em iếc gì, đúng là chó cắn bừa…”



BỐP.



Tất cả mọi người cùng sững sờ, không ai nghĩ, và cũng không ai dám nghĩ, một con trợ lý có thể có gan tát nghệ sĩ của cô ta.



-“Chị uống lộn thuốc hả?”



Hạ Oanh hét đầy ai oán, muốn giơ tay đáp trả, khổ nỗi đã bị mụ ta nắm lại, tiện thể giáng thêm một phát trời đánh nữa xuống má bên phải của cô.



-“Hai cái tát này là còn nhẹ đó, cứ thử ngông cuồng một lần nữa xem? Lúc đó đến cơm cũng không có mà nuốt đâu.”



-“Con cẩu con này, tao đập chết mày bây giờ…”



Nàng ca sĩ trẻ đã ức tím tái mặt mày, người vừa đánh nàng ta, cũng chẳng vừa.
-“Nghe nói em đang muốn có đôi Valentino này hả? Cho em đó, hàng chuẩn luôn. Chị mới đi được một lần thôi, nếu chân em to quá không vừa thì bán lại cũng được giá lắm đấy. Thế nhé!”



Hoàng Ái Linh!



Lúc hiền thì rất hiền, nhưng đã điên lên rồi, không làm cho đối phương tức sặc máu mới là lạ.



Lại nói tới bé Oanh, bị chị Linh làm cho giận tới mất ăn mất ngủ. Cả ngày chỉ chăm chăm suy kế tính mưu, cuối cùng cũng nghĩ ra. Tiền không mua được mụ, liệu tình cảm thì sao nhỉ?



Cô nói với Quang Đạt, người theo đuổi mình lâu nay, rằng chỉ cần chơi bời quản lý của cô, làm cho chị ta sống dở chết dở vì đau khổ thì cô sẽ hẹn hò với hắn.



Đạt lúc đầu còn chần chừ, mà cái hôm cả nhóm vào bar liên hoan live show của hắn, thời khắc nhìn thấy Hoàng Ái Linh, cả người tưởng chừng hoá đá.



Trước giờ cứ tưởng Oanh là tuyệt phẩm. Giờ gặp Linh, mới nhận ra không phải. Có cái gì đó cuốn hút lạ kì, rực rỡ chói chang như nắng ban mai, khiến đàn ông chỉ cần nhìn một lần, nhất định sẽ liếc lại lần thứ hai.



Kế hoạch của họ là trút say cô. Khổ nỗi, tửu lượng của họ lại chẳng bằng người họ muốn chuốc, thành ra cả đám gục hết, rốt cuộc còn lại sếp lớn và cô quản lí nhỏ.



Tối muộn, Jun đứng lên thanh toán, bonus thêm rồi dặn dò phục vụ giúp đưa mấy đồng chí về nhà cẩn thận, đoạn đi bộ xuống vỉa hè.



Khi cánh cửa xe còn chưa kịp mở, cả người bỗng dưng căng cứng, phía sau, có còn mèo nhỏ đu bám ôm riết không rời.



-“Jun à, làm sao đây, em phải làm sao đây?”



Cô siết chặt lấy thắt lưng anh, gắt gao nức nở.



-“Em tỏ vẻ thế thôi, nhưng em không ổn chút nào cả, em đau lắm, khổ lắm, làm ơn đi mà…”



-“Khổ ư? Cô khổ bao nhiêu cũng chẳng là gì so với Hạnh năm ấy, cả ngày trên giường bệnh, người thâm kín toàn mũi tiêm, sung sướng như cô, chẳng bao giờ hiểu được khổ là như nào đâu!”



Anh nói, từng lời như dao nhọn, cắt từng mảng, cứa từng khúc, giày xé tâm can cô.



-“Tha thứ cho em đi mà, em biết sai rồi, là do em nóng nảy, chưa suy xét kĩ đã làm anh tổn thương, anh bảo em làm gì em cũng làm, em xin lỗi mà…”



Có người van xin đeo bám, lại có người nhất quyết đẩy ra.



Đau đớn.



Giằng xé.



Muộn rồi, tất cả đã muộn, có những lỗi lầm, chẳng thể nào sửa chữa…



Linh của hôm nay, hết lần này tới lần khác bị Jun cự tuyệt. Xe anh lao vút, mặc cô ngã nhoài, nền gạch, cớ sao lạnh lẽo đến vậy?



Mưa rơi lay phay, cũng chỉ là mưa phùn thôi, từng giọt nhỏ thấm vào người, sao thấy buốt tới thế?



Đêm đó, có người con gái bất chấp nằm dưới đường, trong giây phút rối loạn nhất, cô đã từng nghĩ rằng, nếu có chiếc xe tải nào đi ngang qua đây, quả thật là rất tốt! Jun thương Hạnh như vậy, chẳng phải vì cậu ấy bị tai nạn sao? Nếu hôm nay, việc đó lặp lại với cô, liệu anh có mủi lòng mà bỏ qua quá khứ?



Liệu có thể không?



Cô mỉm cười, bình tâm nhắm mắt, đâu đó truyền tới tiếng xe phanh gấp dữ dội.