Em Như Nắng Mai Rực Rỡ

Chương 14 : Không thể buông bỏ

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Phía nhà tắm truyền tới tiếng nước chảy róc rách, Trương Quốc Lập ngồi thẫn thờ trên giường, tự giễu bản thân hâm nặng.



Người ta là đi tắm thôi, vì đâu lại bất an tới vậy?



-“Hết bực em rồi à?”



Sa tươi cười rạng rỡ, gương mặt trang điểm đậm tới mức có người thấy chói mắt, không tự chủ được liền hỏi.



-“Định đi đâu?”



-“Không ạ.”



-“Vậy…sao…”



-“Sao anh?”



-“Không có gì…”



Tiếng chuông cửa phá vỡ không khí ngượng ngùng, là người giúp việc nhà cô mang đồ ăn tới. Jun phụ Sa dọn bàn, cô nhẹ nhàng ngồi xuống, gắp thức ăn cho anh, ngọt ngào nịnh nọt.



-“Toàn món anh thích đó.”



-“Cảm ơn.”



-“Jun này, khi nãy em hỏi Eddi rồi, em xin lỗi. Không nghĩ anh lại định nhường giải nghệ sĩ nam được yêu thích nhất của năm cho Tiến.”



Đây chính xác là nằm trong kế hoạch phát triển của công ty. Jun không hề kêu gọi bình chọn, ngay cả trên fanpage của mình cũng nhắn fan soạn tin ủng hộ gà mới. Chính vì vậy ít người biết anh cũng ở trong danh sách đề cử.



-“Đừng giận…người ta hâm mộ anh quá mà…”



Nhìn cái mặt phụng phịu của Sa, tự nhiên ai đó phì cười. Giá kể, giá kể thôi, ban tổ chức hạn chế mỗi máy chỉ được nhắn một tin.



Cũng chẳng hiểu cô đầu tư bao nhiêu tiền cho cái giải ấy nữa?



-“Tập trung ăn nhiều rau vào.”



Jun khẽ mắng, Sa cúi gằm, mặc dù không thích nhưng vẫn cố nuốt hết gắp đậu xào của người ta. Cảm giác buồn nôn dâng lên tới cổ, cô cố kìm xuống, khó chịu đến mức suýt nghẹn.
Trương Quốc Lập nhớ về ngày ấy, cái ngày chợt nhận ra cô trong hàng vạn khán giả, anh đã phải tự đánh mình vài phát, chỉ sợ rằng biểu diễn hăng quá nên mất sức hoa mắt?



Ba năm trước, ai đó rời đi không lý do.



Ba năm sau, tưởng như sắp quên rồi, cô một lần nữa lại xuất hiện, khuấy đảo thế giới của anh.



Nói chuyện với cô, lòng không tự chủ được mà rộn ràng.



Chạm vào cô, cảm giác mãnh liệt, run rẩy thấu tim gan.



Nhìn cô đau, xương cốt trong người thấy sao nhức nhối?







Hôm đó, Trương Quốc Lập điên cuồng lái xe về ngoại ô, rẽ qua vườn hoa nhỏ ngắt lấy một đoá hồng trắng rồi chầm chậm bước tới nấm mộ phủ cỏ xanh rì. Gió thổi nhẹ nhàng vi vu, tiếng người đàn ông trầm trầm hoà tiếng gió.



-“Hạnh, anh biết em là thiên thần…anh biết…em oan ức…Nhưng cô ấy, dù cô ấy là ác quỷ, anh vẫn không thể nào buông bỏ…tha thứ cho anh…”



Đoạn, anh làm nghi lễ tạm biệt người đã khuất rồi rời khỏi. Hoàng Ái Linh ở nhà lo lắng khôn nguôi, rõ ràng người ấy dặn cô đợi, dặn là sẽ quay lại sớm thôi, vậy mà bốn tiếng hai mươi chín phút rồi, vẫn chưa thấy tăm hơi.



Ba mươi phút trôi qua, điện thoại tắt máy.



Rồi lại thêm một tiếng nữa, ai đó bức bối muốn nổ tung, rốt cuộc không nhịn được, với chìa khoá vội vã xuống hầm lấy xe.



Là tình cờ hay là duyên phận đây?



Cô vừa định nhấn nút thì chiếc Lykan của anh cũng lao xuống dưới hầm. Sa mừng rỡ chạy qua, gõ gõ nơi cửa kính. Jun mở cửa xe, cánh tay rộng lớn bất chợt kéo cô vào trong, siết chặt không buông.



-“Sao vậy? Đợi mãi không thấy, em đang định đi tìm đây…”



Anh không trả lời, bàn tay nhẹ nhàng luồn qua gáy cô, vuốt ve trìu mến. Cô ngây ngốc như một đứa nhỏ không hiểu chuyện gì xảy ra, anh hơi rướn người về phía trước, mỉm cười ngậm lấy cánh môi đỏ mọng, dịu dàng xâm nhập cướp đoạt.



Trái tim cô run rẩy theo tiếng Sa nỉ non ấy, hơi thở của anh mỗi lúc một dồn dập, mạnh mẽ kịch liệt hại cô như người mất lí trí, vụng về đáp lại. Nụ hôn của anh cuồng nhiệt nồng nàn, giọng nói trầm ấm du dương mà ngọt ngào khôn xiết.



-“Sa à, mình quay lại, được không em?”