Em Như Nắng Mai Rực Rỡ

Chương 15 : Hạnh phúc mong manh

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Ngày hôm ấy, Sa khóc hoài khóc mãi.



Đôi lúc có những sự việc người ta ngày đêm mong ngóng, nhưng tới lúc nó xảy ra rồi, lại không sao mà tin nổi.



Chỉ sợ là mơ.



Đúng vậy, khát vọng bao nhiêu, khi đạt được rồi, lại có cảm giác sợ hãi như đang chìm trong giấc mộng đẹp đẽ, để rồi sớm mai thức giấc, tất cả chỉ là bong bóng xà phòng phút chốc đều vỡ tan.



-“Đánh em đi mà, hay cấu em mạnh vào.”



Jun cười khổ, từ nãy đã nhéo cô bao nhiêu phát rồi chứ?



Anh cúi người nhá nhẹ má hồng, giọng điệu đùa cợt.



-“Em vẫn chưa trả lời tôi mà?”



Sa chợt nhớ ra, mỉm cười ngọt ngào.



-“Em đồng ý, một ngàn một tỷ lần đồng ý.”



-“Được rồi, cảm ơn em.”



Có người mở cửa xe, giả bộ lãnh đạm đi ra. Có người ngây ngốc lo lắng.



-“Gì vậy? Đừng có nói là đùa em nha, em giết đó.”



-“…”



-“Anh đi đâu vậy?”



-“…”



-“Trương Quốc Lập!”



Anh quay lại, bâng quơ đáp.



-“Tôi lên siêu thị mua đồ về nấu cơm cho em.”



Hoàng Ái Linh trong phút chốc cả người cứng đờ, trái tim như có dòng nước mát chảy qua, xao xuyến thổn thức. Cô đuổi theo người ta, khẽ nhảy lên vòng tay qua cổ anh, lèo nhèo đòi cõng.



-“Không ngại à?”



-“Không, da mặt em rất dày.”



Ai đó cười, đưa tay ra đằng sau đỡ lấy người yêu.



Bữa cơm chiều muộn, thực sự là rất ngon. Tài nấu ăn của Jun so với đầu bếp có khi cũng chẳng thua kém đâu.



Đêm đó, phải lâu lâu lắm rồi, cô mới thấy ngọt ngào đến vậy. Lâu lắm rồi mới được ôm người ta thoả thích đến thế, gác chân, siết eo, nhá cổ, tha hồ đùa nghịch mà anh vẫn không mắng gì cả.
Thần tượng nháy mắt, fan gào rú tưởng sập khán đài, có người sững sờ mất mấy giây đột nhiên oà khóc. Jun đã làm thế, thực sự anh đã làm thế.



Anh rốt cuộc cũng giữ lời hứa năm đó.



Tuyên bố với cả thế giới, rằng anh thương cô.







Những tưởng sẽ gắn bó trọn đời, bên nhau dài lâu. Những tưởng tháng năm còn dài, hạnh phúc là mãi mãi. Nào đâu ngờ, một ngày nọ, có người say khướt, trong lúc ôm người yêu, cái tên Hạnh hơn một lần được nhắc tới.



-“Em là Sa, Linh, Hoàng Ái Linh!”



-“Hạnh…không, em đừng chối, em là Hạnh…anh nhớ em…người anh yêu chỉ có em thôi…”



Cô năn nỉ, cô van xin anh tỉnh táo, vậy mà anh lại tàn nhẫn đến cay đắng.



-“Em biết không, từ ngày ba dẫn em về nhà, anh đã yêu thầm em rồi, mọi người cứ nói chúng ta là anh trai em gái, anh khó chịu, anh không thích vậy chút nào…anh yêu em…yêu hơn cả mạng sống của anh…từ ngày em ra đi…thế giới của anh trống rỗng…”



Có người như hoá đá, run rẩy ấp úng.



-“Đây là…thật lòng ư…người đã chết rồi…anh còn mãi lưu luyến?”



-“Hạnh à, với anh thì em chưa từng rời khỏi…em luôn ở trong tim anh.”



Mắt Jun đỏ hoe, hình như anh rất nhớ cô ấy!



Phải, không nhớ sao được, yêu nhiều như vậy, sâu đậm đến thế?



Cô mải miết chạy theo anh, tự tin cho rằng anh còn thương cô lắm, cớ sao sự thật đau đớn phũ phàng?



-“Vậy…còn…Linh?”



-“Cô ta hả? Anh chỉ lợi dụng để được làm lái xe của cô ta thôi. Em biết đó, em muốn học trường quốc tế, cần rất nhiều tiền, ba mẹ thì mất rồi, anh không còn cách nào khác, xin em đừng trách anh…”



-“…”



-“Bây giờ ở cạnh cô ta, cũng chỉ vì muốn trả thù cho em…muốn giày vò cô ta…đưa cô ta lên cao rồi dìm xuống biển lửa…cho cô ta hiểu cảm giác của em…”



-“Hạnh, lại đây với anh…thương nhớ em nhiều…”



Cảm giác chua xót nhất không phải xuống địa ngục, cũng chẳng phải bị quỷ sứ tra tấn.



Cảm giác chua xót nhất, chính là khi người mình yêu thương da diết, người mình tưởng cũng yêu mình, trái tim, lại mong nhớ bóng hình một cô gái khác.



Đêm ấy, có người mạnh mẽ dọn đồ rời khỏi.



Đêm ấy, có người nằm đếm từng tiếng bước chân, nhắm mắt đầy bất lực.