Em Như Nắng Mai Rực Rỡ

Chương 2 : Jun à, em nhớ Jun nhiều lắm

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Anh giận rồi.



Vậy mà còn nói không ghét, không hận?



Người ta bảo, thời gian là liều thuốc chữa thương tốt nhất. Vì đâu, ba năm qua, ai đó vẫn chưa hề nguôi ngoai?



Chẳng dám ngẩng lên nhìn anh, cô cúi gầm, vội vã ra ngoài. Ra tới chỗ để xe, bất giác thở dài, lưỡng lự hồi lâu mới quay lại ngập ngừng.



-“Jun, có thấy điện thoại của em không?”



Không gian tĩnh mịch quá, thậm chí cô còn nghe được nhịp thở đều đều của anh.



-“Hình như xe em bị nổ lốp.”



Lấy hết sức can đảm, Linh tiến lại gần.



-“Điện thoại cũng không biết rơi ở đâu, cho em mượn máy anh được không? Em gọi cho quản gia…”



-“Jun…”



Có vẻ anh đã ngủ, cô cẩn thận kéo lại chiếc chăn mỏng, vụng trộm nắm tay Jun một cái rồi nhẹ nhàng quay đi.



-“Y tá họ cũng phải nghỉ chứ không như người giúp việc nhà tiểu thư.”



Cô giật mình ngoảnh lại.



Sao anh biết cô sẽ đi tìm y tá nhờ gọi điện?



Kể cũng kì, có đôi lúc, ai đó còn hiểu cô hơn chính bản thân mình.



Hoàng Ái Linh nhìn ra bên ngoài, ánh trăng sáng vằng vặc, nhưng quả thật lúc này là hai giờ sáng. Đứng như trời chồng một hồi, cái bụng ương bướng tự nhiên réo, hại cô xấu hổ đỏ bừng.



-“Ở đây chỉ có mì tôm thôi, trong ngăn kéo thứ hai.”



Muốn giữ hình tượng, mà khổ nỗi đói quá. Cả ngày hôm nay nào đã ăn được gì?



-“Đừng nói đại tiểu thư vẫn chưa biết cách nấu mì tôm nhé?”



Tiểu thư.



Đại tiểu thư.



Cô ghét cái biệt danh ấy, ghét người ta gọi cô như thế! Trước kia, chỉ khi nào cãi nhau anh mới mang ra chọc cô thôi, vậy mà bây giờ, hình như đây là câu cửa miệng của anh thì phải?



Thấy Jun hơi nhoài người, Linh cuống quít ngăn cản.



-“Em biết…em biết…anh nằm đi…”



Cô thận trọng kéo tủ, nhẹ nhàng hết sức có thể xé miếng giấy dán khỏi chiếc hộp nhựa, bóc gói gia vị, đổ nước chờ đợi.



Ba phút.



Năm phút.




Linh chạy về trạm xá, tâm trạng rất phấn chấn. Đến cửa, đột nhiên cô sững người, trong phòng còn có người phụ nữ khác.



Là Ngọc Huyền, cô nhận ra em ấy.



Jun đang dùng bữa, nhìn qua hình như là đồ ăn Huyền mang thì phải, Linh vội vã giấu tô cháo ra đằng sau.



-“Ai vậy anh?”



-“Không quen.”



Jun đáp, Huyền nhìn qua đối phương một lượt rồi cũng không thắc mắc nhiều. Jun có rất nhiều fan, đi đâu cũng gặp fan, nhưng Jun cũng đâu thể biết hết được mọi người.



Linh thấy lạnh, lời nói của Jun, lạnh quá, lạnh hơn cả những giọt nước mưa xối xả ngoài kia.



Cảm thấy bản thân thật thừa thãi, cô quay người, lặng lẽ rời khỏi.







Jun ăn xong thì cùng Huyền dậy đi lại xung quanh, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc nào đó, đột nhiên thẫn thờ.



Nhưng vòng vào vòng ra, lại không thấy chủ nhân của xe.



Cái trạm xá bé như con kiến này, cô có thể chạy đâu?



-“Chị nói xem, em ấy có phải bị vấn đề tâm lý hay không?”



-“Này, cô đừng bảo người ta như vậy đi…”



-“Ơ nói thật mà, này nhé, sáng thì háo hức đi mua cháo, mua về lại không ăn mà cho chúng ta, rồi vội vàng đi mất.”



-“Chắc em ấy có việc bận trên phố huyện thì sao? Thấy em ấy hỏi đường lên đó mà…”



-“Ừ nhưng thời tiết này thì làm gì có xe, thế nên em mới bảo hâm đấy, đi bộ lên đấy có mà chết, chưa kể mưa to gió lớn, đường xá trơn như đổ mỡ thế này.”



-“Đúng rồi, em ấy gấp gáp quá còn vứt cả cái xe nổ lốp ở đây này, con siêu xe màu đỏ đấy, chị nhìn chưa, đẹp lắm, có vẻ là con nhà giàu…”







Giọng lanh lảnh tám chuyện của mấy chị y tá. Huyền không nghĩ có gì đặc biệt, chỉ là lúc nhìn sang Jun, thấy mặt anh tái xanh, tay cũng hơi run run.







Ở một góc đường nào đó, có cô gái bị trượt chân, máu ứa đỏ thẫm. Nhưng cô vẫn kiên trì, bất chấp mưa gió bão bùng, bấp chất tim đau tái tê, bất chấp tiến về phía trước.



Cô chẳng biết mình cần đi đâu.



Cô chỉ biết mải miết chạy, chạy thật nhanh.



Càng xa Jun càng tốt.



Vì Jun bây giờ, không cần cô nữa rồi…