Em Như Nắng Mai Rực Rỡ

Chương 3 : Thời gian trôi, mọi thứ đổi thay

Ngày đăng: 16:34 19/04/20


Hôm ấy mưa triền miên không dứt, từng đợt xối xả rả rích. Vậy mà có bệnh nhân sốt xuất huyết nọ vẫn liều mình lao ra khỏi trạm xá nhỏ.



Huyền muốn đuổi theo lắm nhưng nhìn sắc mặt Jun không tốt nên chẳng dám, chỉ biết nóng lòng đợi chờ.



Hai tiếng sau, rốt cuộc anh cũng về. Cả người ướt nhẹp tả tơi.



Jun sốt liền tù tì ba ngày sau đó, lúc nào thân nhiệt cũng lên tới bốn mươi độ. Bác sĩ tới thì quở trách mãi không thôi. Jun vốn rất nóng tính và ghét bị người khác càu nhàu, nhưng khi đó lạ thay lại ngoan ngoãn lạ thường.



Người ta mang gì anh ăn nấy, nói tiêm thuốc thì tiêm, nói uống thêm nước hoa quả liền gật đầu, không phàn nàn lấy nửa lời.



Chỉ là, lúc nào anh cũng cầm khư khư cái vật thể màu tím đó trên tay.



Y tá còn tưởng anh đang đợi một cuộc gọi rất quan trọng. Chỉ có Huyền biết, bởi vốn dĩ chiếc điện thoại ấy đâu phải của anh.



Chắc bị ngấm mưa nên nó hỏng rồi, chẳng biết sao anh cứ nhìn cái màn hình đen xì đen xịt ấy làm gì? Thi thoảng còn nghịch nghịch con gấu bông nhỏ bên cạnh, lúc thì ngây người trìu mến, khi lại chau mày đầy phẫn nộ.



Jun, quả thật, bị sốt cao tới hâm rồi.







Ở một căn biệt thự tráng lệ nào đó, có ông anh trai đang há hốc nhìn cô em gái, mắt tròn mắt dẹt.



Con này dở rồi.



Bình thường có một cái mụn thôi cũng khiến nó phụng phịu khổ sở đến mấy ngày. Hôm nay bị sốt xuất huyết, mặt mũi toàn chấm đỏ li ti lại ra điều “seo phi” mới máu chứ.



-“Ừm, chất lượng rất tốt, tạ ân tạ đức của đại ca.”



-“Anh đã bảo cô thanh lý cái điện thoại cổ lỗ sĩ ấy đi từ lâu rồi mà, nói không nghe…”



Hoàng Ái Linh chu mặt làm nũng.



-“Em đâu có nói em thích cái này hơn cái đấy, đang yên đang lành nhắc làm người ta đau lòng chết đi được.”



Hoàng Thế Anh thở dài.



Thôi, không trách con bé được, nhiều khi hâm là do môi trường chứ không phải bản năng đâu.



Này nhé, bà nội và ba thì muốn nó thành bé ngoan, nghiêm nghị có thừa. Ngoài hai người ấy, số còn lại lúc nào cũng cung phụng như công chúa nhỏ. Chuyện, út ít của cả một đại gia đình, sao có thể không cưng?



Thái độ của nó vì thế cũng biến thiên theo hoàn cảnh, khi lễ phép dẻo mỏ ngoan ngoãn, có lúc lại đỏng đảnh đúng kiểu tiểu thư, đôi lần rồ lên thì đanh đá ngoa ngoắt chẳng ai bằng.



Ừ, nhưng cũng hay mà, thế mới đúng là Hoàng Ái Linh, thế mới thú vị!



-“Anh, vào đây chụp chung với em một kiểu…”
Cho tới giờ họp báo, hai phía hoàn toàn vẫn chưa có hồi kết.



Cô khoác tay Jun, bước đi yêu kiều dưới ánh flash nhấp nháy liên hồi.



Anh cũng lịch thiệp kéo ghế cho cô. Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ, ít nhất năm phút đầu là vậy.



Càng về sau, thái độ Jun càng lạ, cứ đờ đẫn như người mất hồn vậy. Phóng viên hỏi, anh hoặc đáp qua loa lấy lệ hoặc đẩy sang cô.



-“Xin hỏi có chuyện phim giả tình thật không ạ?”



My còn đang nghĩ, câu trả lời đại loại theo kiểu, mãi là bạn bè, đồng nghiệp tốt.



Nào có ngờ, anh quay sang thơm nhẹ lên má cô, đoạn khẳng định rất gọn gàng.



-“Vâng, tôi và em ấy đang hẹn hò.”



Có thế nói cho cô chuyện gì xảy ra được không? Jun bị lung lay với thương thảo ban nãy? Hay đột nhiên trúng tiếng sét ái tình?



Hôm đó, báo chí đua nhau giật tít, tên tuổi Trà My lên như diều gặp gió.



Fanpage hơn mười triệu người của Jun toán loạn chưa từng thấy, một số bộ phận fan nữ khóc lóc như mưa.



Nhà sản xuất cảm động nghẹn ngào.



Duy chỉ có một người, cô thậm chí không rõ cảm xúc của mình khi ấy là gì nữa. Chỉ thấy lạnh lẽo thấu xương, toàn thân cứng đờ không sao cử động nổi.



Một ngày nọ…



Ngày mà Linh mười chín, Jun hai mươi hai,



Quãng đường xa thăm thẳm, trước buồn tẻ lắm, nhưng đi với ai đó lại thích thú lạ thường.



Cô nhoài người về phía anh, nũng nịu giao kèo, nếu mai sau Jun nổi tiếng thì sao? Jun sẽ nói với cả thế giới rằng Jun yêu em nhé.



Jun cười, xoa đầu cô, trêu tiểu thư mơ mộng quá nhiều rồi.



-“Kệ đi, kệ đi…nếu có ngày ấy thật thì sao? Jun nhất định phải giữ lời đấy nha, nha, nha…hứa đi…”



Cô năn nỉ ỉ ôi, không ngừng mè nheo phụng phịu, anh đành gật đầu lấy lệ.



Thời gian thấm thoát thoi đưa, vậy mà có ngày đó thật.



Nhưng tiếc rằng, người con gái ấy, lại không phải cô.