Eo Thon Nhỏ
Chương 16 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Đường Nhân không thúc giục anh, ngược lại Lục Trì không biết phải trả lời như thế nào.
Đúng lúc này, bên kia điện thoại vang lên tiếng thủy tinh rớt vỡ.
Lục Trì thấp giọng nói: “Cúp…. Cúp máy.”
Nói xong anh trực tiếp cúp điện thoại, anh cầm điện thoại ngu ngơ vài giây, sau đó chạy nhanh xuống lầu.
Ở đầu dây bên này, Đường Nhân đột nhiên cũng bị mơ hồ theo cảm xúc và giọng nói của anh.
Cô còn chưa nói gì mà, chẳng lẽ anh có chỗ nào không thoải mái sao?
Đường Nhân ném điện thoại di động lên giường, cẩn thận nhớ lại sự tình, dường như không có gì đặc biệt…. Đợi chút, cuối cùng có tiếng động gì đó.
Cô suy nghĩ một hồi lâu, có khả năng là chuyện gia đình Lục Trì.
Dựa theo tình cảnh tối hôm qua, thì chuyện này cô không có quyền can thiệp
vào, Đường Nhân tùy tiện thu dọn ít đồ, lúc đi lại quên tắt điện thoại.
Trường tư nhân Gia Thủy không cho phép mang di động vào trường, mặc dù cô có
thể lén mang vào, cũng sẽ không bị bắt, nhưng sắp tới gần ngày thi đại
học rồi, làm bài tập còn tốn nhiều thời gian hơn.
Dì Tôn lên lầu quét dọn phòng ngủ Đường Nhân: “Đi hả con?”
“Dạ.”
“Đi đường chú ý an toàn nhé.”
“Dạ.”
Bóng dáng Đường Nhân dần dần biến mất, lúc này dì Tôn mới bắt đầu thu dọn đồ đạc, giường ngủ tự dưng rung lên, dì Tôn phát hiện ra di động nằm dưới
chăn.
Mới vừa cầm trên tay, di động đột nhiên rung lên một cái,
màn hình sáng lên, dì Tôn thuận miệng nói: “Về trường rồi cũng quên tắt
máy nữa.”
Dì Tôn trực tiếp tắt điện thoại di động, cẩn thận đặt lên bàn.
~
Lúc Lục Trì chạy tới phòng khách, quả nhiên thấy ba mẹ đang đứng giằng co không ai nói với ai lời nào.
Lục Dược Minh đưa lưng về phía anh: “Tôi khuyên cô nên sớm ký tên đi.”
Vương Tử Diễm túm lấy tóc mình, rống to: “Anh đừng có nằm mơ! Ký tên để cho anh ở một chỗ với con đàn bà kia hả? Đừng có đắc ý!”
Bà tiện tay gạt đổ món đồ thủy tinh trên bàn xuống vỡ tung tóe.
Lục Dược Minh tức giận đến đỏ hết mặt mũi, xoay người muốn đi, đúng lúc thấy Lục Trì đứng ở đó, vẻ mặt rất lúng túng.
xanh.
Đường Nhân mặc một cái áo T-shirt đơn giản hơi ngắn, lúc cô đưa tay lên, thì cái eo thon nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện lộ ra, màu trắng
của sữa chua thật khiến cho người ta có cảm giác miệng lưỡi khô đắng.
Lục Trì mím môi dời tầm mắt đi chỗ khác.
Lúc anh quay đầu lại, chỉ thấy Đường Nhân nhíu mày, quăng hộp sữa chua vào
trong thùng rác, hai cánh tay bám vào lưới, hai mắt cô sáng ngời.
Đường Nhân lén lút làm hình dáng miệng khi phát âm: Tiểu nói lắp.
Cũng giống như lần đầu tiên cô thấy anh vậy.
Đường Minh đứng giữa hai người quan sát tới tới lui lui.
Trong khoảnh khắc đó, Đường Minh dường như thấy Lục Trì đang cười, nhưng một
giây sau lại thấy anh trưng ra cái vẻ mặt nhàn nhạt, lạnh lùng khiến
người khác muốn đánh.
Đường Minh không hiểu, chẳng lẽ anh ta bị hoa mắt?
Đường Minh cũng nhìn theo vào sân bóng rổ, trong lòng châm chọc: Nhìn từ lúc
nãy đến giờ mà Lục Trì còn chưa chán sao? Chẳng lẽ cậu ấy không nhẫn tâm bỏ đi.
Lục Trì thấy có vài nam sinh đi tới chỗ Đường Nhân.
…
“Chị Nhân, chơi thêm chút nữa đi.” Các nam sinh cười nói hì hì, chơi bóng rổ cùng với cô thật sự rất sảng khoái.
“Đợi chút.” Đường Nhân trả lời lại, rồi vẫy vẫy tay với Lục Trì.
Cô đang nghĩ tới chuyện đi tìm Lục Trì, cũng muốn hỏi rốt cuộc hôm nay đã
xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của anh như muốn đi về ký túc
xá, nên cũng không tiện đi qua.
Mặc dù cô có thể trà trộn đi vào cũng được.
Sau khi vẫy vẫy tay với anh, cô xoay người bắt đầu chơi bóng rổ với vài nam sinh, động tác lưu loát nhanh nhẹn, biểu lộ sự thoải mái khi chơi, cách mấy giây đã có thể ném được bóng vào rổ.
Sau đó cô đập tay cùng với bọn họ, cười tươi như hoa.
Lục Trì cau mày, mặt mày trở nên lạnh nhạt, nghiêng đầu trực tiếp đi về phía ký túc xá.
Đường Minh hoàn hồn, bạn ngồi cùng bàn đã đi được một đoạn rồi.
Anh ta đuổi theo, la lớn: “Chờ tớ với! Cậu là Lục Trì chứ có phải là Lục
Nhanh đâu, sao đi lẹ quá vậy? Đừng ỷ có chân dài rồi đi không chờ tớ!”