Eo Thon Nhỏ
Chương 15 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Trên đường về, Tô Khả Tây nhắn tin cho Đường Nhân: Ha ha ha Lục Vũ đưa tớ về nhà.
Màn hình điện thoại trong nháy mắt bị bao trùm bởi những hình mặt cười nhăn răng, mỗi tin nhắn của Tô Khả Tây không giống bình thường.
Đường Nhân còn chưa kịp trả lời, thì Tô Khả Tây lại nhắn đến: Lục Vũ và Lục Trì có quan hệ gì? Anh em?
Đường Nhân: Chưa biết.
Tô Khả Tây: Tớ hỏi Lục Vũ, nhưng cậu ấy không nói, nhưng tớ cũng lờ mờ
đoán ra được, rất có khả năng nguyên nhân Lục Vũ chuyển trường lại trở
nên quậy phá như vậy là vì chuyện này, cậu ấy rõ ràng là con một mà…
Con ngoài giá thú nghe thật sự không hay lắm, Tô Khả Tây cũng không muốn nghĩ theo hướng này.
Lúc trước, khi Lục Vũ vẫn còn học ở tư nhân Gia Thủy thì thành tích rất
tốt, lại thêm có vẻ ngoài sáng sủa, cho nên tối nào trong phòng ngủ ký
túc xá cũng râm ran bàn luận về Lục Vũ.
Tô Khả Tây theo đuổi Lục
Vũ mới biết được tính cách của anh ta, kiêu ngạo từ trong xương, bản
thân rất có chính kiến, hơn nữa cũng rất lịch sự đối với người đối diện, hoàn toàn khác với bộ dạng như bây giờ.
Nhưng mặc kệ là kiểu nào, thì Tô Khả Tây vẫn thích.
Cũng như Lục Vũ, tính tình có thay đổi như thế nào thì cũng không bỏ được Tô Khả Tây.
…
Về mối quan hệ của Lục Vũ và Lục Trì, Đường Nhân không trả lời Tô Khả Tây, mà chuyển hướng đề tài, nhắn tới nhắn lui vài câu, rồi sau đó cất điện
thoại di động vào.
Hôm nay được chứng kiến màn kia khiến cô chưa thể quên được.
Tính tình của Lục Trì xem ra cũng không rụt rè cho lắm, có thể kéo Lục Vũ đi, thì có thể thấy rõ bản thân anh rất cố chấp.
Mặc kệ…. Dạng này cô cũng rất thích.
Một lát sau, Tô Khả Tây nhắn tin tới: Tối nay tớ không qua nhà cậu được đâu, cậu nói với dì một tiếng nhé.
~
Về đến nhà đã hơi trễ, Đường Nhân chậm chạp đi vào nhà.
Tưởng Thu Hoan đang ở trong nhà cắm hoa, thấy Đường Nhân vào, mở miệng nói:
“Đã nói về sớm một chút, con xem bây giờ là mấy giờ rồi.”
“Dạ rồi dạ rồi.”
“Tám trăm năm trước nói là trồng hoa, còn nói với mẹ là tự mình sẽ chăm cho
vườn hoa, rồi giờ sao, bây giờ nguyên một nhà hoa toàn do một tay mẹ
chăm.”
Quả nhiên.
Hơn một tiếng sau, cô nghe thấy tiếng mở cửa.
Đường Nhân nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên là ba mẹ cô, một chút cũng không nằm ngoài dự đoán của cô.
“Quên mang theo giấy hôn thú.” Tưởng Thu Hoan nói không một chút lúng túng.
Đường Vưu Vi đứng bên cạnh mang theo một cái túi thật to, trên mặt mang theo vẻ mặt tươi cười.
“Mẹ, không phải là mẹ cố ý không mang theo sao?” Đường Nhân không thèm để ý, chọc phá: “Không phải lần nào về nhà mẹ cũng diễn trò này với ba sao?”
Đường Vưu Vi cười hề hề đi vào toilet.
Tưởng Thu Hoan trừng mắt với cô.
~
Ở nhà nằm hơn một ngày, hơn một giờ chiều trước khi về trường học, Đường
Nhân lại liếc nhìn di động, vẫn không có bất cứ tin tức nào.
Nói cự tuyệt là cự tuyệt, thật sự không có ý muốn đáp lại một chút nào sao?
Tờ giấy ghi chú vẫn còn để trên bàn, cô nhấn dãy số vào di động, sau đó
nhấn gọi. Một chuỗi tút tút thật dài, cuối cùng cũng có sự thay đổi.
“Alo?” Giọng nói trầm thấp mát lạnh truyền tới.
Tâm tình của Đường Nhân tốt lên, cười nói: “Cậu thật sự không có ý định đồng ý kết bạn với tớ hả?”
Bên kia di động không có tiếng trả lời.
“Cậu xác định không thêm tớ hả?” Đường Nhân nhíu mày, sau đó lại nhẹ nhàng
mở miệng, “Cậu còn muốn biết đáp án về vấn đề tớ nói tối qua không?”
Nhắc tới cái này, Lục Trì yên lặng một chút, rồi chần chừ mở miệng: “Không phải tớ đã nói… Nói rồi sao?”
“A…” Đường Nhân kéo dài giọng, “Câu ngủ ngon kia hả? Không tính.”
“…”
Lục Trì nắm chặt di động, cảm giác như anh đã sa vào một cái bẫy quỷ dị, mà người thiết lập cái bẫy chính là Đường Nhân.
Đầu bên kia điện thoại nói tiếp: “Tớ không tính cái đó là lời gì ngọt ngào
quá, cậu nói câu nào ngọt hơn đi, rồi tớ sẽ cho cậu biết đáp án. Tớ muốn câu đó phải ngọt thật ngọt, ngọt chết tớ mới được, tớ còn có thể tặng
cậu thêm một nụ hôn không biết chừng.”
Lục Trì: “…”
Anh mới là người không cần cái nụ hôn đó.