Eo Thon Nhỏ
Chương 14 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Đi chưa được mấy bước, Lục Vũ dùng lực hất tay Lục Trì ra, thong thả ung
dung châm một điếu thuốc, hút một ngụm khói rồi nhả khói thẳng vào mặt
Lục Trì, khiến anh ho sặc sụa.
Lục Trì vươn tay cố giật lấy điếu thuốc trong tay Lục Vũ.
Lục Vũ giơ tay tránh thoát, hung hăng hút hết lần này tới lần khác, không đếm xỉa nói: “Mày lấy thân phận gì mà quản tao?”
Lục Trì cau mày: “Tôi là…. Là…”
Lời còn chưa dứt, thì đã bị tiếng cười giễu cợt của Lục Vũ cắt đứt.
Trong mắt Lục Vũ như có ngọn lửa sôi trào không biết tên, anh ta vừa đè nén
cảm xúc vừa nói: “Đến con trai của tiểu tam mà mày cũng biết, vậy mẹ mày có biết không?”
Lục Trì khẽ cứng đờ người.
Lúc chuyện này lộ ra, thì Lục Trì mới biết được Lục Vũ là anh trai cùng cha khác mẹ
với anh, lớn hơn anh hai tháng, là một học trò ngoan, nhưng cũng không
lâu sau đó thì biết tin Lục Vũ chuyển trường, còn tham gia đánh nhau
uống rượu trốn học.
Nhưng trong chuyện này thì mẹ anh mới là
người sai, không nên say rượu đến mức mất lý trí rồi bức hôn người ta,
khiến cho Lục Vũ bị mất đi cái hạnh phúc gia đình mà vốn dĩ anh ta phải
được nhận lấy.
Lục Vũ nhìn chằm chằm Lục Trì với vẻ thích thú:
“Không có lời nào để nói sao? Đừng giả bộ làm người tốt nữa, nếu có thời gian rảnh vậy thì về nhà chăm mẹ mày đi.”
Một lúc lâu sau, Lục Trì lắc đầu, vội vàng giải thích: “Chuyện này không…. Không phải lỗi…. Lỗi của cậu.”
“Hừm.” Lục Vũ cúi xuống, vứt điếu thuốc xuống đất, dùng chân giẫm giẫm mấy cái.
Lục Vũ nhướn mày: “Lục Trì, mày đừng có theo tao nữa, nếu không thì đừng trách tao không khách khí.”
Nói xong, Lục Vũ lập tức xoay người đi về phía trước.
Lục Trì bị Lục Vũ nói như vậy thì đứng bất động tại chỗ, dáng người cao lớn vững chãi, nhưng lại lộ ra vẻ cô độc.
~
Lúc Đường Nhân và Tô Khả Tậy vừa chạy tới, thì cũng đúng lúc Lục Vũ vừa mới xoay người rời đi.
Lục Trì đưa lưng về phía bọn họ, bóng dáng cô độc dưới ánh đèn đường lờ mờ lại càng thêm cô tịch.
“Con mọt sách.” Đường Nhân kêu lên một tiếng.
Lục Trì nghiêng người, sau khi thấy Đường Nhân thì có chút giật mình, anh
đẩy mắt kính, trên mặt lộ vẻ không quan tâm, sau đó cũng đi về phía
trước giống Lục Vũ, bước chân càng lúc càng nhanh.
Thiếu chút nữa là bỏ chạy rồi.
Đường Nhân thầm mắng trong lòng một tiếng, rồi hét to: “Cậu thử bước thêm một bước nữa xem, có tin tớ xử cậu không!”
Vừa nói xong câu đó, thì Lục Trì lập tức dừng chân, xoay người lại, khóe miệng giật giật.
lờ mờ, lại còn có cái eo thon kia…
“Yêu tớ rồi hả?”
Giọng nói trêu chọc của Đường Nhân vang lên ở bên tai, Lục Trì hoàn hồn, nhẹ ho một tiếng, mím môi không nói lời nào.
“Cậu không nói gì thì tớ cũng biêt rõ, lúc nãy mới nhìn tớ đúng không?”
“Không có.” Lục Trì nhẹ nhàng phủ nhận.
Bên trong đầu óc anh có chút loạn, cô nói là muốn địa chỉ Weibo của anh, cuối cùng cũng không thấy thêm vào…
Lúc hai người đi ngang qua đôi tình nhân, thì bọn họ vẫn còn đang hôn,
Đường Nhân cảm thấy kỳ lạ, sao có thể hôn lâu như vậy, nghe nói hôn lâu
quá sẽ bị miệng thối, cũng không biết có phải là thật hay không.
Khi Đường Nhân và Lục Trì đi bộ ra đến đường cái, thì thấy hai tài xế lái
xe đang đứng gần ở một chỗ, hơn nữa nhìn giống như đang cãi vã. Hai
người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi năm mươi đứng gây gổ, từ chỗ này nhìn sang thấy hình ảnh này rất khôi hài.
Đường Nhân nhìn một lát, rồi gọi to: “Chú Trương.”
Chú Trương vội vàng nghiêng đầu đáp một tiếng, sau đó lại quay đầu lại
trừng mắt nhìn tài xế nhà họ Lục, đối phương cũng không cam lòng trừng
mắt nhìn lại.
Lục Trì gật đầu với tài xế lái xe của nhà mình.
Ra đến đầu ngõ, Đường Nhân đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Cậu có biết bây giờ người ta gọi cậu là gì không?”
Hỏi xong câu đó thì chính cô không nhịn được cười thành tiếng, cười một
cách thỏa mãn, mấy giây sau thì hai má bắt đầu hơi đỏ ửng lên, khiến
gương mặt cô càng thêm xinh đẹp.
Lục Trì không hiểu, thuận miệng hỏi: “Là… Là sao?”
Đường Nhân ngừng cười, đầu lưỡi động động, giọng nói hơi khàn khàn mê hoặc:
“Cậu nói câu gì đó ngọt ngào với tớ đi, rồi tớ sẽ nói cho cậu biết.”
Lục Trì không thèm để ý tới cô nữa, anh xoay người rời đi, không có ý chờ đợi cô.
Ai da, đùa giỡn thôi mà, chưa gì đã ngượng ngùng rồi.
Khóe miệng Đường Nhân cong cong, đi theo phía sau anh, hai tay nhét vào
trong túi áo. Chờ Lục Trì lên xe rồi, cô mới đi về phía xe nhà mình.
Đúng lúc này, cửa sổ xe đột nhiên hạ xuống, lộ ra cái đầu nhỏ của Lục Trì,
mái tóc đen lưa thưa che trán, giọng nói mơ hồ không rõ: “Muộn rồi, ngủ
ngon.”
Sau đó lập tức rụt đầu trở về.
Đường Nhân phục hồi lại tinh thần, cái này cũng được coi là lời ngon ngọt sao?
Ngọt đến mức khiến lòng người phát run.