Eo Thon Nhỏ

Chương 13 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Nhà Lục Trì là một tòa biệt thự, cách trường tư nhân Gia Thủy khá xa.



“Mẹ.” Lục Trì đứng ở trước cửa nhà, do dự kêu một tiếng.



Trong nhà không bật đèn, toàn bộ rèm cửa đã bị kéo lại hết, cực kỳ tối, không khí có chút áp bức, giống như nhà giam vậy.



Lục Trì chuẩn bị tâm lý, bật đèn lên quả nhiên thấy mẹ anh đang ngồi trên ghế sofa, đầu cúi thấp, đầu tóc có chút loạn.



Trên sàn nhà lênh láng nước từ bình hoa bị vỡ, khắp nơi trong nhà cũng loạn hết cả lên.



“Trì Trì.” Vương Tử Diễm ngẩng đầu lên, giọng nói khàn khàn.



Lúc này Lục Trì mới phát hiện ra trên mặt bà có vết máu, anh kinh hoảng một chút, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ tủ thuốc, mím môi khử trùng cho

bà. Rồi sau đó lại bôi thuốc, dán băng gạc cá nhân lên vết thương.



Một loạt các động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, không có chút vụng về nào.



“Ly…. Ly hôn đi!” Lần đầu tiên giọng nói của Lục Trì nặng nề đến vậy.



Vương Tử Diễm ngây người, sau một hồi lâu thì lắc lắc đầu, không thể ly hôn

được, ly hôn rồi thì bà sẽ không có cái gì hết, bà không muốn nhường

chồng bà cho người phụ nữ bỉ ổi kia, tuyệt đối không thể ly hôn.



Lục Trì hoàn toàn muốn bùng nổ rồi.



Từ lúc anh học tiểu học đến cao trung, ba mẹ anh vẫn cứ mãi dây dưa bao

nhiêu năm như vậy, hai bên cũng không còn tình cảm nữa, vậy thì tấm giấy hôn thú có lợi ích gì.



“Trì Trì, mẹ thật sự không thể ly hôn

được!” Vương Tử Diễm nhận thấy tâm tình Lục Trì thay dổi, bà lập tức mở

miệng: “Ông ta có lỗi với mẹ trước, mẹ không thể cứ để yên như vậy được! Mẹ phải để cho con đàn bà bỉ ổi kia làm tiểu tam cả đời!”



Sắc

mặt Lục Trì trắng bệch, anh liên tục hít sâu tự dằn lòng mình lại, phải

mất một lúc sau mới hồi phục lại bình thường, anh mở miệng chậm rãi:

“Cho nên… Nên bị đánh…. Đánh cũng không sao hả mẹ?”



Gương mặt

Vương Tử Diễm cứng đờ, vết thương ở trên mặt vẫn còn mới, nên có chút

đau, bà ngượng ngùng sờ trên mặt: “Trì Trì, ông ngoại con cũng mất rồi,

mẹ ly hôn rồi lấy ai nuôi con, bây giờ căn nhà này vẫn là của ông ta.”



Lục Trì mím môi, sắc mặt anh khó coi đến cực hạn.



Anh không nói thêm gì nữa, anh bắt đầu dọn dẹp hết đồ đạc vương vãi khắp

nhà từ phòng khách đến phòng bếp, sau đó nhìn về phía Vương Tử Diễm đang ngồi trên ghế salon, rồi trực tiếp trở về phòng.



Tiếng đóng cửa phòng phát ra một tiếng “Rầm” to đến mức khiến Vương Tử Diễm khẽ run lên.



~


Sắc mặt Tô Khả Tây đột nhiên trắng bệch.



Trước kia

Lục Vũ học sơ trung ở trường tư nhân Gia Thủy, là một học sinh giỏi

chuẩn mực và ngoan ngoãn, cho nên lúc đầu khi cô theo đuổi Lục Vũ thì

rất hăng hái học tập. Đừng nói là đánh nhau, mà mắng chửi người khác

cũng không có.



Tại sao chuyển qua Tam Trung lại thay đổi chóng mặt đến như vậy? Tô Khả Tây không dám nghĩ thêm.



Đường Nhân cầm tay Văn Nguyệt, nói: “Không nhắc đến Lục Vũ nữa, khi nào cậu quay lại trường thì để tớ đưa xe đến đón.”



Văn Nguyệt có chút ngượng ngùng, trên khuôn mặt trắng nõn đột nhiên ửng

hồng: “Không cần làm phiền Nhân Nhân đâu, tớ đi xe buýt được rồi.”



“Nhưng cơ thể cậu chưa hoàn toàn bình phục đâu.” Đường Nhân nhướn mày.



~



Sau khi trò chuyện với Văn Nguyệt thêm một chút nữa, thì Đường Nhân và Tô Khả Tây rời đi.



Từ nhà Văn Nguyệt đi ra, thì trời đã tối đen, không nói đến âm thanh xung

quanh, mà những ánh đèn mờ tối bên ven đường cũng đã được bật sáng.



“Nhân Nhân.”



Tô Khả Tây nhịn không được mở miệng nói: “Lục Vũ cậu ấy…”



“Tình hình hiện tại của Lục Vũ thật sự tớ cũng rõ lắm, cậu không biết thì sao mà tớ biết được.” Đường Nhân nắm bả vai Tô Khả Tây, “Cậu đừng suy nghĩ

nhiều quá, hai người các cậu cũng đã chia tay rồi mà.”



Tô Khả Tây không lên tiếng, nhưng bàn tay không tự chủ sờ sờ mái tóc ngắn của mình.



Bọn họ thật sự chưa chia tay, bởi vì Lục Vũ đột ngột chuyển trường, không

nói với cô ta câu nào, đến chuyện gặp mặt lần cuối còn không có nữa mà.



Bây giờ cô ta và Lục Vũ không còn bất cứ quan hệ nào với nhau.



Trên đường đi cực kỳ yên tĩnh.



Nhưng vào lúc này, ở đằng xa có một cảnh khiến Tô Khả Tây ngây người, cô ta

đột nhiên kéo tay Đường Nhân: “Sao Lục Trì của cậu lại ở một chỗ với Lục Vũ thế kia?”



Vào lúc hai người bọn họ đang đi từ cuối ngõ hẻm,

thì thấy ở đầu ngõ hẻm đằng kia, bên cạnh còn có nhiều ngõ hẻm khác, đều thông đến những chỗ khác nhau.



Đường Nhân nhìn sang, chỉ thấy Lục Vũ bị Lục Trì kéo đi, hai người một trước một sau đi qua một ngõ nhỏ khác.



Lục Trì kéo Lục Vũ…. Chuyện quái gì đây?