Eo Thon Nhỏ
Chương 12 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Bây giờ muốn biết cả Weibo luôn sao?
Đường Minh líu lưỡi. Anh ta cảm thấy Đường Nhân rất lợi hại, rồi nhớ lại
người bạn ngồi cùng bàn nhắc đến người họ Đường thích nói chuyện là ám
chỉ Đường Nhân sao?
Đường Nhân thu chân lại, nghiêng nghiêng người về phía anh: “Có cho hay không?”
Vừa rồi Lục Trì có biểu cảm ngơ ngác thật sự rất đáng yêu, thật muốn ôm anh vào lòng mà cưng nựng, đáng tiếc là không thể manh động được.
Có lẽ bởi vì hiện tại thời tiết hơi nóng, nên Lục Trì mở vài nút áo phía trên.
Gần một nửa xương quai xanh của anh lộ ra như ẩn như hiện, còn có lồng ngực cứng rắn khiến cho cô có suy nghĩ muốn cởi áo anh ra xem thử.
Mê người đến hết thuốc chữa, Đường Nhân liếm liếm khóe môi.
Thật sự mỗi ngày anh đều cám dỗ cô bằng cái vẻ đẹp mắt như vậy.
Có lẽ động tác của cô quá rõ ràng, cho nên Lục Trì lui về phía sau một
bước nhỏ, căng thẳng nửa ngày mới mở miệng nói: “Không có…. Có We….
Weibo.”
Đường Nhân nhìn chằm chằm anh đầy hứng thú.
Sau khi nói xong câu đó, hai tai Lục Trì lập tức đỏ lên.
Mặc dù tính thêm lần này nữa là lần thứ hai, nhưng mỗi lần cô thăm dò, thì mỗi biến hóa của anh đều bị cô bắt được.
Thật sự là đáng yêu muốn chết.
“Cậu có cho hay không?” Đường Nhân truy hỏi đến cùng, lại lầm bầm: “Không cho cũng không sao.”
Lục Trì vô tình liếc nhìn cô, vẫn thấy bộ dáng tự tin của cô, khóe mắt anh giật giật.
Lộc Dã ở phía sau không chịu nổi cười lên thành tiếng: “Chao ôi học sinh
giỏi, cậu không muốn về nhà sớm sao, cho lẹ đi rồi còn về.”
Đường Minh cũng phụ họa theo: “Đúng rồi, dù sao cho hay không cho thì cũng có gì quan trọng đâu.”
Hai người kẻ xướng người họa, Lục Trì cố làm ra vẻ lạnh nhạt dùng tay đẩy gọng kính lên, cuối cùng nói: “Chờ…. Chờ một lát.”
Giọng nói của anh có chút rầu rĩ.
Đường Nhân không thèm để ý, thoải mái huýt sáo, to rõ sạch sẽ, miễn cưỡng dựa vào tường, có không ít nữ sinh đi qua bên này, đều chào hỏi với cô.
Lục Trì quay đầu trở về phòng học, Lộc Dã nhanh nhảu đưa giấy bút cho anh.
Anh dừng lại một chút, sau đó viết xuống tờ giấy, rồi nhét thật nhanh vào
trong tay Đường Nhân, mím môi, rồi miễn cưỡng nói: “Có thêm….. Thêm cũng không đồng…. Đồng ý.”
Đường Nhân bật cười: “Vậy thì từ lúc đầu cậu không nên cho tớ.”
Cô kẹp tờ giấy lại, cố ý hôn lên tờ giấy một cái.
rạp người xuống: “Chắc mấy ngày nữa tớ phải gọi là thánh quá.”
Hai tuần trước cô mới trêu chọc Đường Nhân là hai người chắc không thành
quá, nhưng sau khi thấy dấu hiệu ngày hôm nay thì rất có triển vọng,
đoán chừng tương lai hai người đó sẽ gắn bó như keo dính không rời.
~
Sau khi sờ soạng khắp người vẫn không biết mình bị rớt đồ gì, Lục Trì lập tức bất an: “Tớ…. Tớ rớt cái…. Cái gì vậy?”
Đường Nhân không nghĩ anh sẽ hỏi ngược lại, giật giật: “Cậu làm rớt tớ nè.”
Lục Trì đứng tại chỗ ngu ngơ mấy giây, hít sâu vài hơi, bực bội quay đầu đi về phía trước, quyết định không thèm để ý đến Đường Nhân nữa.
Trong mắt Đường Nhân tràn đầy tia vui vẻ, sau khi thấy phản ứng nghiêm túc của anh càng khiến cô thích thú hơn.
Xe lại di chuyển về phía trước, cửa xe sau vừa vặn đi ngang tầm với Lục Trì.
Lục Trì đi bộ có chút chậm rãi, không ý thức được việc bên cạnh có xe, không biết anh đang suy nghĩ gì, lại còn đứng lại.
Đây chính là cơ hội tốt nhất của Đường Nhân, cô bĩu bĩu môi, đứng lên để gần sát anh hơn.
Hai tay cô chống ở trên cửa kính xe, ghé sát vào tai anh nói một cách thì thầm: “Về nhà rồi cũng phải nhớ đến tớ đó nhé.”
Cô đột nhiên xuất hiện như vậy thật quá sức kinh người, ngoài dự đoán của
Lục Trì, anh giật mình cắn môi lui về phía sau một bước. Đáng tiếc đằng
sau là hàng cây xanh ngăn cản động tác của anh.
Anh nhìn đi chỗ khác, nhưng ngoài miệng lại nói: “Cậu…. Cậu đứng như vậy không…. Không an toàn.”
Sau xe có tiếng còi. “Đi.” Tưởng Thu Hoan nhắc nhở.
Đường Nhân lùi vào trong xe, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Lục Trì, nhìn đến mức sắc mặt anh có chút ửng đỏ.
Xe đi ngang qua Lục Trì.
Ánh chiều tà xuyên qua kẽ lá chiếu xuống trên người anh tỏa ra một vầng hào quang ấm áp.
Đường Nhân nhìn anh ngơ ngẩn một hồi.
Lục Trì đã rơi lại ở phía sau xe, cô dựa lại vào ghế, hai mắt cong thành
hai vầng trăng non, khóe miệng cô không ngừng được cong lên.
Tô Khả Tây ở bên cạnh chỉ biết khoanh tay ngồi nhìn.
Mặc dù đã đi được một đoạn, nhưng Đường Nhân vẫn còn có thể thấy được Lục Trì đang đi bộ với khuôn mặt ửng đỏ.
Nghiêm túc mang một chút kiêu ngạo.
Đường Nhân che mặt.
Lục Trì thật sự rất hấp dẫn đối với cô, tại sao trước khi về nhà lại có thể mê hoặc cô như vậy chứ, hay là anh muốn cô về nhà vẫn phải nhớ đến anh?