Eo Thon Nhỏ

Chương 11 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Ngôi sao nho nhỏ giống như viên kẹo.



Lục Trì bóp bóp.



Góc cạnh đâm vào tay.



“A, ai cho cậu ngôi sao năm cánh này vậy?” Đường Minh ngạc nhiên hỏi.



Lục Trì ngơ ngác: “Hả?”



Đường Minh lấy sách che mặt, nhìn ngôi sao nhỏ mà nói: “Người anh em ngốc

quá, bây giờ con gái đang rất rộ cái phong trào gấp sao năm cánh tặng

cho người họ thích đó. Em gái tớ ở nhà suốt ngày gấp sao, nói là muốn

tặng cho người trong mộng.”



Hiện tại không biết đám nữ sinh nghĩ như thế nào mà đi gấp sao năm cánh, không bằng trực tiếp tỏ tình có phải là tốt hơn không.



Nói xong, Đường Minh nháy nháy mắt với Lục Trì: “Mới chuyển về đây một tuần lễ, mà đã có người để ý rồi. Tớ ở đây học lâu như vậy, cũng chưa bao

giờ được nắm tay con gái nữa.”



Đầu ngón tay trắng bệch của Lục Trì thả ngôi sao vào lại trong túi áo.



Một lát sau, anh không nhịn được lấy ra một lần nữa.



~



Tiết cuối cùng của buổi chiều thứ sáu là tiết chủ nhiệm.



Chủ nhiệm của lớp 14 là giáo viên toán học Lâm Nhữ, tuy rằng thành tích của cả lớp rất kém, nhưng điểm thi môn toán cũng coi như tạm chấp nhận

được.



Đường Nhân mở đề toán ra: “Chiều nay sau khi tan học, tớ muốn qua bên Tam Trung, đi không?”



“Không đi, không muốn đi.”



“Ok.”



Một lúc sau, Tô Khả Tây thúc vào tay Đường Nhân: “Tớ đi với, nhưng tớ không vào trong đâu, đứng bên ngoài thôi!”



Đường Nhân mơ hồ không rõ, nói: “Tùy cậu.”



Tô Khả Tây có cảm giác như bản thân đã bị nhìn thấy, mặt có chút nóng lên, liên tục lật sách vở không ngừng, làm bộ tập trung học hành.



Nhìn động tác của Tô Khả Tây là biết đang chột dạ, Đường Nhân chỉ cười không nói gì.



Tư nhân Gia Thủy có quy định thời gian nửa tháng được về nhà một lần, buổi chiều thứ sáu sau khi tan học, buổi chiều chủ nhật phải có mặt tại

trường. Tính tới tính lui, thì chỉ được một ngày nghỉ.



Nhưng cho dù chỉ được nghỉ một ngày, thì mọi người cũng đều vui vẻ.



Vị trí của trường tư nhân Gia Thủy cũng không hẻo lánh lắm, nhưng xung

quanh không có nhiều tòa nhà ở xung quanh, lại gần sông, không có nhiều

người tụ tập như ở Nhị Trung, cảnh vật phát triển tốt hơn nhiều.



Tam Trung cách trường tư nhân Gia Thủy rất xa, phải di chuyển bằng phương

tiện công cộng, trên đường còn đi ngang qua Nhất Trung.



Nhất

Trung có tiếng là trường giỏi của khu vực, nhưng trên cơ bản thì không
Cũng không lâu sau đó, tiếng chuông tan học vang lên, trong phòng học như

muốn reo hò sung sướng, chỉ tiếc giáo viên chủ nhiệm vẫn còn đứng giảng

bài trên bục giảng.



Đường Minh và Lộc Dã bắt đầu gõ bàn, bất mãn chuyện giáo viên chủ nhiệm dạy quá giờ.



Ngô Phong không nhanh không chậm giảng cho xong bài, sau đó mới chậm chạp

mở miệng: “Cả lớp nghỉ. Về nhà đừng quên đọc sách đó, làm bài tập về nhà đầy đủ, chủ nhật quay lại trường.”



Tiếng nói vừa dứt, thì tiếng reo hò nổi lên bốn phía.



Lộc Dã đã sớm thu dọn sách vở, xách cặp lên chạy bay ra ngoài, vừa mới quay người thì đã bị Đường Nhân hù dọa đi lùi lại một bước.



Đường Nhân đang chờ ở ngoài cửa.



Trên hành lang ngẫu nhiên có một cơn gió thổi đến, mát mẻ đập vào mặt.



Càng đến gần Lục Trì, thì trái tim cô càng rung động.



Theo đạo lý mà nói, anh trông thanh tú như vậy, thì có cái gì mà lại khiến

cho cô mê muội, giống như một loại mê dược, sau khi nghiện thì khiến cho cô càng ngày càng trầm mình sâu vào trong, không thể nào từ bỏ.



Còn về phần thuốc này có độc hay không thì cô không biết.



Lộc Dã cười ha ha hai tiếng.



Đầu tiên là nháy mắt mấy cái với Đường Nhân, rồi sau đó hướng về phía trong kêu to: “Lục Trì, có người tìm!”



Lục Trì ngẩng đầu, liếc mắt ra cửa, cũng không thấy gì hết.



Lộc Dã cười hì hì: “Tớ giúp cậu rồi đó, lần sau nhớ mời tớ ăn cơm!”



Đường Nhân gật đầu: “Được, chỉ cần cậu dám ăn.”



“Vậy thôi bỏ đi!”



Sau khi bỏ lại câu này, Lộc Dã nhanh chóng rời đi.



Vài phút sau, Lục Trì xuất hiện ở cửa, Đường Nhân dùng chân chặn anh lại, nói: “Nè tiểu nói lắp, tớ có chuyện muốn nói.”



Trong lớp có không ít bạn học đang ngoái đầu về phía này xem chuyện vui.



Lục Trì rũ mắt xuống, vất vả nói: “Chuyện…. Chuyện gì?”



Giọng nói có chút cứng rắn, nhưng lại rất kỳ quái.



Đường Minh mới vừa đi tới cửa thì dừng chân lại. Đường Minh có cảm giác chỉ

cần đứng đợi tí nữa có thể sẽ nghe được chuyện gì đó.



Đường Nhân

bị phản ứng của anh chọc cười, cô dựa vào vách tường bên cạnh, nghiêng

đầu. Sau đó lại thở dài nói: “Nghĩ lại hai ngày vừa qua không được gặp

cậu là đã khiến tớ khó chịu rồi.”



“…”



“Cho nên cậu cho tớ địa chỉ Weibo của cậu được không?”