Eo Thon Nhỏ

Chương 10 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Lớp 14, thầy giáo toán học đang tận dụng giờ tự học buổi tối để giảng giải bài thi.



Đường Nhân hắt hơi một cái.



Tô Khả Tây không ngẩng đầu lên, nói: “Ai nhớ cậu vậy.”



“Chắc là Lục Trì rồi.”



“…Da mặt cậu cũng dày đó.”



Đường Nhân xoa xoa mũi, suy nghĩ không chừng chính là Lục Trì, nếu không thì ai lại đi nhớ cô vào lúc này.



Bên ngoài trời đã tối đen, lâu lâu lại kèm theo tiếng sấm chớp.



Từng tiếng, từng tiếng, khiến lòng người khó chịu.



~



Mưa vẫn rơi, áo đồng phục vẫn còn treo ở ban công, cuối cùng đến ngày thứ năm thì mặt trời cũng ló dạng, không gắt nhưng ấm áp.



Được ngày thời tiết tốt, Đường Nhân lấy đồng phục ra phơi khô, còn kèm theo

mùi thơm nhàn nhạt của hoa oải hương. Đường Nhân rất thỏa mãn vì ngăn tủ bên trong đựng áo đồng phục của Tô Dịch.



Trước tiết học buổi chiều, cô gấp áo đồng phục bỏ vào trong túi.



“Hôm nay có gì mà tâm tình tốt vậy hả?”



Tô Khả Tây hỏi: “Toàn thân tản ra hơi thở của mùa xuân, mà bây giờ mới là mùa thu thôi đó, thận trọng một chút.”



Tô Khả Tây thật sự nghĩ không ra, mới nhìn thấy người ta được hai ba lần

mà trái tim đã rung động. Lẽ nào đây chính là tiếng sét ái tình trong

truyền thuyết? Vừa gặp đã yêu?



Đường Nhân không để ý Tô Khả Tây,

cô lấy ngôi sao năm cánh vừa mới gấp hai ngày trước ra, đặt trong lòng

bàn tay tường tận xem xét hết nửa ngày, sau đó nhét vào trong túi áo của Lục Trì.



Nghe nói Trương Mai đã làm hơn ba trăm ngôi sao, thật sự lợi hại.



~



Sau khi tan học, hai người cùng đi toilet.



Đi ngang qua phòng giáo viên, nghe được tiếng lớn giọng của giáo viên sinh học.



“Hai ngày trước lúc tôi muốn mượn bài thi của Lục Trì, thì trò đó nói là bài thi đã cho người khác mượn rồi, sau đó tôi cũng có đến lớp mượn một lần nữa, trò đó vẫn nói có người mượn chưa trả, cũng không biết là người

nào mượn.”



“Thì cô hỏi trò đó xem thử ai mượn.”



“Tôi có

hỏi, thầy đoán xem trò đó nói gì, trò đó nói không nhớ rõ ai mượn, thầy

nói xem thái độ học sinh mà như vậy có được hay không….. Thôi, nhắc đến

lại bực mình.”



Đường Nhân nghe xong khóe môi khẽ nhếch, trong lòng ngọt như đường.


“…”



Hai người nói chuyện với nhau nửa ngày, phát hiện ra chuyện này thật sự

không đơn giản, lòng hiếu kỳ đối với bài thi nằm trên bàn trở nên mãnh

liệt, nhưng không dám lấy đi.



Lộc Dã đã sớm quan sát Lục Trì, mặc dù tính cách rất hướng nội, nhưng lại không dễ dàng buông tha người ta.



Lại nói, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, cuối cùng vẫn nên kiềm chế lại.



Lộc Dã còn định nói gì đó, nhưng liếc thấy nhân vật chính đang tiến vào phòng học.



Lộc Dã ho nhẹ vài tiếng, nháy mắt với Đường Minh: “Khụ khụ, Đường Minh, ngày mai ăn cái gì?”



Đường Minh lập tức ngầm hiểu: “Ngày mai? Phải xem thử căn tin có gì ăn mới

được, lúc trước được nghỉ lúc nào cũng được ăn thịt kho tàu, về nhà suốt ngày được ăn ngon. Mới quay lại trường có vài ngày mà đã nhớ đồ ăn mẹ

tớ nấu rồi. Thịt băm cà tim, cá nấu cải chua, gà xào cay…”



Lộc Dã đạp Đường Minh một cước: “Con mẹ nó đừng có nói nữa được không!”



Đường Minh oan ức: “Lộc Dã, cậu có bị bệnh như tớ không mà nói, bệnh đi rồi ăn!”



“Sao cậu bệnh mà ăn nhiều vậy hả?”



“Tớ thuận miệng thôi, có phải lỗi tại tớ đâu. Nhà tớ là đại gia đó, Lộc Dã cậu dám đá tớ thử xem?”



Bởi vậy, hai người bắt đầu tranh cãi.



Ầm ĩ hết nửa ngày, cuối cùng Lộc Dã cũng ý thức được hai người bọn họ rõ

ràng phải đang diễn trò mới đúng, tại sao lại thành ra cãi nhau thế này.



Cuối cùng hai người mỗi người một ngả.



~



Trước khi tiếng chuông lớp vang lên, rốt cuộc Đường Minh không nhịn được muốn hỏi.



Lời nói đã chực trào ra khỏi miệng, nhưng khi thấy bộ dáng nghiêm túc tự học của Lục Trì thì Đường Minh dừng lại.



Đường Minh cương quyết chuyển đề tài: “Mặc dù hai ngày qua không kiểm tra,

nhưng tớ nghe nói ngày mai hội học sinh sẽ đi kiểm tra đó, cậu tốt nhất

là nên mặc áo đồng phục, nếu không chắc chắn sẽ bị trừ điểm.”



Nghe vậy, Lục Trì nhẹ gật đầu với Đường Minh, giọng nói đè thấp: “Tớ…. Tớ biết rồi.”



Nhắc tới điều này, Lục Trì nhanh chóng mặc áo đồng phục lên.



Tay trái anh theo thói quen bỏ vào trong túi áo, sau đó lập tức phát hiện ra có gì đó không đúng.



Trong túi áo có một thứ gì đó có góc cạnh rõ ràng.



Sờ thấy rất nhỏ, có thể kẹp giữa hai ngón tay.



Tim Lục Trì đập mạnh, lấy ra đặt trong lòng bàn tay.



Một ngôi sao năm cánh nho nhỏ màu xanh nhạt.