Eo Thon Nhỏ

Chương 9 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Ở bên kia lớp học.



Lộc Dã và Vương Suất nháy mắt với nhau, buổi sáng rõ ràng mới nghe chính

miệng Lục Trì nói là buổi chiều cần dùng đến, sao kết quả lại biến thành là cho người khác mượn.



Người mượn ngoài Đường Nhân ra thì còn có thể là ai được.



Hóa ra ban đầu đã cố ý như vậy, lần sau chắc cũng làm vậy.



“Học giỏi quả nhiên cũng có thủ đoạn.”



“Chậc chậc, không thể động vào được.”



Hai người tụ lại một chỗ nói nhỏ, đối với chuyện của Đường Nhân, có thể nói toàn bộ trường học đều nháo nhào hết lên, bởi vì cô quá phô trương,

giống như ngọn lửa.



Mà học sinh chuyển trường này thật tình quá bình tĩnh.



Học sinh giỏi bình tĩnh là chuyện rất bình thường, nhưng lần đầu tiên Lộc

Dã nhìn thấy Lục Trì đôi lúc quá bình tĩnh, về sau mới biết được nguyên

nhân nói lắp, mặc dù không có gì tự ti.



Một tuần trôi qua, Lục

Trì cũng đã nói chuyện với Lộc Dã được mấy câu. Lục Trì thường xuyên

liếc mắt qua Lộc Dã, thì anh ta lập tức quên mất điều mình đang định

nói, thật sự rất quỷ dị.



Lộc Dã còn nhớ rõ câu nói trước kia của ba anh ta.



Có một loại người, chỉ cần người đó xuất hiện ở trước mặt, thì người đối diện đột nhiên có cảm giác thấp hơn một bậc.



Lộc Dã rất muốn quay về nói chuyện với ba anh ta, rằng anh ta gặp tình huống này trước mặt một con mọt sách bình thường.



~



Lúc tối, sau khi Đường Nhân xong giờ tự học buổi tối thì mang đồng phục đi

giặt sạch, sau đó đi ra ngoài ban công, treo ở chỗ bắt ánh nắng vào ban

ngày.



Sau khi Trương Mai về phòng ký túc xá, lại kỳ quái hỏi: “Áo đồng phục của ai đây, sao lớn quá vậy?”



Tô Khả Tây dựa vào tường, bĩu mỗi lên phía trên.



“A hiểu rồi.” Trương Mai nháy nháy mắt.



Hôm nay Trương Mai cũng không để ý nhiều, cơ bản Đường Nhân đã rất lợi hại, thời gian chưa bao lâu mà đã được người ta cho mượn đồng phục, vấn đề

hai người dính với nhau cũng không còn xa nữa.



Đột nhiên ở bên trên truyền đến giọng nói lười biếng: “Muốn biết đầu đuôi sự việc thì nộp tiền đây.”



Tô Khả Tây nhai kẹo cao su, giơ chân đạp lên phía giường trên: “Đường

Nhân, cậu thấy sắc quên bạn rồi đúng không. Có ý trung nhân là quên ngay cha mẹ, tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi dưỡng cô, lo từ miếng ăn đến giấc

ngủ, vậy mà cô đối xử với tôi như vậy đó hả.”



“Cút càng xa càng tốt.” Đường Nhân ném xuống một đống giấy nháp.



Trương Mai trèo lên giường trên: “Cậu thật sự vừa ý cái tên ở lớp tự nhiên hả?”



“Chứ chẳng lẽ là giả, cậu xem bộ dáng hôm nay của Đường Nhân mà xem, mặt mày hớn hở, đắm đuối đưa tình, cậu chưa thấy cái cảnh bàn luận đề thi của

hai người họ vào giờ nghỉ đâu, ôi trời đất ơi, kể cậu nghe…..” Tô Khả

Tây kéo lấy cánh tay Trương Mai, nói nhỏ sự tình hôm nay.



“Nhìn không ra luôn đó.” Trương Mai nghẹn họng trố mắt nhìn.
Bởi vì phía trên còn có giáo viên đang đứng, cho nên Đường Minh không dám nói lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng giới thiệu bản

thân, sau đó nhanh chóng xem lại bài vở.



Ngày hôm qua vừa mới thi xong, Đường Minh vắng mặt ở buổi kiểm tra chiều, sách vở của giờ tự học buổi tối đều được chuyển từ phòng ngủ đến lớp học, nhờ các bạn cùng

phòng giúp đỡ, cộng thêm giấy tờ tài liệu chồng chất, tất cả được đặt

hết lên bàn.



Nhanh như đúc, bài thi được trả về phải xem xét chỉnh sửa ngay, nếu không thì vài ngày sau không biết đường nào mà lần.



Mới sửa được một nửa, Đường Minh lập tức sửng sốt, mở ra, gãi gãi đầu, đẩy đẩy bạn cùng bàn: “Cái này của cậu à.”



Lục Trì mờ mịt: “Không… Không.”



“Sao không phải của cậu được, có tên của cậu nữa nè.” Đường Minh trả bài thi toán lại cho Lục Trì: “Không ngờ luôn đó, cậu trông thế mà chữ viết đẹp quá, nhìn chữ của tớ giống y như chó gặm, tớ còn không dám nhìn chữ của tớ nữa mà.”



Bài thi được mở ra, trên bài thi có viết hai chữ “Lục Trì”.



Bút máy, rất nhẹ.



Lục Trì lập tức giật mình, tay phải cầm bài thi, chăm chú nhìn mấy giây,

lắp ba lắp bắp: “Có thể là…. Là không cẩn thận viết….. Viết lên.”



Hai tai Lục Trì hơi hơi đỏ ửng lên.



“Không sao không sao.” Đường Minh cũng không để ý, “Có thể là do tớ vội quá, nên không cẩn thận bị lẫn vào.”



Đối với bạn mới ngồi cùng bàn, Đường Minh cực kỳ kính nể, mặc dù Đường Minh ở nhà đợi, nhưng vẫn biết rõ thành tích. Theo những gì Đường Minh biết, thì lần thi này học sinh chuyển từ Nhất Trung đến đứng nhất.



Nhìn toàn cảnh đã thấy không giống rồi. Trường tư nhân Gia Thủy lại bị một

học sinh chuyển từ trường công lập đến giành lấy vị trí thứ nhất, trong

lòng tự nhiên không thoải mái.



Hơn nữa bây giờ là cuối cấp, nếu

như về sau biết được nguồn gốc của trạng nguyên của trường tư nhân Gia

Thủy, thì chắc chắn ai cũng muốn chạy qua bên này.



Mặc kệ cuộc thi đã xong, nhưng thành tích cuối cùng vẫn chưa có.



Lớp tự nhiên khác lớp văn, làm một đoạn văn cũng có thể nâng cao điểm số

lên mấy phần, đoán không chừng lớp văn sẽ nhận được điểm cao trong những phần trả lời câu hỏi quan trọng. Cho nên mỗi một lần thi, đều có thành

tích mới.



Đường Minh còn đang suy nghĩ, con mắt thoáng nhìn qua

bên cạnh thì thấy người ngồi cùng bàn đang dùng ngón tay xoa xoa cái tên trên bài thi.



Sau đó lại nhẹ nhàng đặt qua một bên.



“Trời đất cậu làm gì vậy?” Đường Minh vuốt mặt, đè thấp giọng nói: “Cậu cứ dùng tay xoa xoa như vậy thì bay mất tên đấy.”



Giáo viên coi lớp ở phía trên bục giảng, Đường Minh không chịu được sự im lặng.



Mấy giây sau, Đường Minh không nhịn được nhỏ giọng nói chuyện: “Nếu như giữ cái tên lại, không chừng sau này đi thi đại học tớ có thể khoe khoang

với mọi người, người đứng nhất trường tư nhân Gia Thủy, lại là tương lai sáng lạng của thành phố H, chính là người ngồi cùng bàn với tớ!”



Nói chuyện không hết, thì đừng nói gì đến tự học.



Lục Trì không nhịn được hỏi: “Người nhà họ…. Họ Đường đều…. Đều thích nói…. Nói chuyện vậy sao?”



Nghe vậy, Đường Minh không hiểu: “Người nhà họ Đường? Trong lớp tự nhiên chỉ có mình tớ họ Đường, còn có ai họ Đường nữa sao, giới thiệu cho tớ quen biết một chút, nói không chừng năm trăm năm trước cùng một nhà….”



Người ngồi cùng bàn không trả lời lại.