Eo Thon Nhỏ
Chương 18 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Editor: Trà Đá.
Ngón tay mảnh mai thon dài, xương ngón tay rõ ràng, hiện ra một cách nhợt nhạt.
Dường như đó là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ do thượng đế tạo ra.
Tất cả mọi người đứng trong siêu thị nhỏ đều vụng trộm nhìn sang.
Trong khoảng thời gian này bên cao trung ai cũng biết sự tình của Đường Nhân
và học sinh chuyển trường, đều mang tâm lý hiếu kỳ xem náo nhiệt.
Nhờ mắt kính che giấu, Lục Trì cau mày.
Anh thu tay lại, cầm lấy xấp giấy, rồi tự nhiên xoay người rời đi, dường như sự kiện lần này không liên quan gì đến anh.
Khóe môi Đường Nhân khẽ giương cao.
Cô chỉ biết là bản thân cô không làm chuyện gì sai hết.
Lục Trì đã đi ra bên ngoài, cô với tay lấy hộp sữa chua, đuổi theo anh,
động tác mau lẹ của cô khiến mọi người ở xung quanh không kịp phản ứng.
Cho đến khi bóng dáng của cô biến mất khỏi cửa siêu thị nhỏ, thì Vu Xuân
mới dụi dụi mắt, hỏi người đứng bên cạnh: “Có phải chị Nhân vừa cười
không?”
“Cười.”
“A, thằng nhóc đó giỏi, về sau phải học hỏi thêm kinh nghiệm.”
“Chị Nhân là một người rất hiếm hoy, vậy mà cũng rơi vào lưới tình với cái tay mọt sách kia sao.”
Ở trường tư nhân Gia Thủy, lời Đường Nhân nói ra chắc chắn đúng. Vài
người vừa đi vừa tán gẫu, cảm thấy vui khi thấy mọi chuyện thành công.
~
Dòng người tụ ở siêu thị nhỏ đã tản ra, đi thành tốp ba tốp năm, Đường Nhân nhìn một đã phát hiện ra bóng dáng của Lục Trì.
“Lục Trì!” Đường Nhân gọi từ phía sau.
Bóng dáng của Lục Trì bỗng nhiên mờ mờ ảo ảo, bước chân nhanh hơn.
Đường Nhân chạy vội tới, nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay anh.
Lúc này Lục Trì mới xoay người lại, con ngươi trong trẻo nhìn cô, không nói một lời.
Đường Nhân giơ hộp sữa chua lên, nhẹ nhàng cười: “Cậu cố ý đúng không? Tại sao mấy ngày trước không thèm để ý tới tớ?”
Lúc Đường Nhân cười rộ lên, thì đôi mắt xinh đẹp lập tức biến thành hình
trăng lưỡi liềm, cực kỳ đáng yêu khiến người khác đông cứng lại.
Lục Trì dời ánh mắt đi chỗ khác: “Không…. Không có gì… Gì hết.”
Bộ dáng lắp ba lắp bắp nghiêm túc giải thích cực kỳ động lòng người.
Đường Nhân thu tay lại, khoanh tay lại nhìn anh, cô nhìn chằm chằm vào khuôn
mặt anh mãi cho đến khi Lục Trì có cảm giác ngượng ngùng.
“Về sớm một chút.”
Chờ Tô Khả Tây đi rồi, Đường Nhân mới mang theo bánh ngọt trực tiếp đi đến
lớp tự nhiên, quả nhiên đèn trên hành lang đã được tắt bớt, chỉ còn hai
ngọn đèn.
Lộc Dã đúng lúc đang huyên thuyên với một bạn học đi ra cửa, thấy cô tới, lập tức nháy mắt, nói: “Cậu tới đúng lúc quá, trong
lớp chỉ còn dư lại vài người.”
Ý nói rất rõ ràng.
Thật sự
thì Đường Minh vẫn còn ở trong lớp, chỉ vì buổi chiều anh ta bị giáo
viên ngữ văn gọi lên văn phòng, vừa đúng lúc giờ tự học buổi tối lại là
tiết ngữ văn.
Học sinh lớp tự nhiên khá chủ quan với môn ngữ văn, dù sao thì những môn học tự nhiên cũng đã quá mệt mỏi rồi.
Giáo viên ngữ văn của lớp tự nhiên nói nhiều nhất, chỉ cần một chuyện nhỏ
thôi cũng có thể nói hàng giờ, có hai tiết sẽ nói hết hai tiết, còn dư
lại mười phút cuối tiết mới bắt đầu giảng bài.
Chuyện này rất nổi tiếng trong khối cao trung.
Lộc Dã hét to với vài nam sinh còn lại trong lớp, bọn họ lập tức hiểu ra rồi cùng nhau xách cặp rời khỏi phòng học.
Còn cẩn thận khép cửa lại.
Đường Nhân đi tới bàn của Lục Trì, thấy anh đang đọc sách. Mỗi lần anh đọc sách đều chăm chú giống như đang giải bài tập vậy.
Cô im lặng không lên tiếng đi tới gần, phát hiện ra anh đang đọc tiểu
thuyết, thật sự là rất hiếm, không nghĩ ra con mọt sách cũng đọc tiểu
thuyết.
Gương mặt Lục Trì cực kỳ đẹp mắt, Đường Nhân ngắm nhìn anh chằm chằm.
Mỗi lần cô đi tới chỗ anh ngồi, cô đều chú ý tới cái cằm góc cạnh và cái
sóng mũi cao thẳng của anh, màu da trắng sáng của anh không thể che giấu đi đường nét trên gương mặt anh, vừa trong trẻo lại lạnh lùng mê người.
Đôi môi hồng khẽ mím phát ra một cảm giác cấm dục nồng nàn, khiến lòng người bị lung lay.
Lỗ tai cong cong bắt mắt.
Sao lại có thể đáng yêu đến như vậy.
Đường Nhân như bị ma quỷ ám ảnh, cô đưa tay ra định bóp tai anh.
Chưa đợi cô chạm đến, thì Lục Trì đã phát hiện ra, anh dùng tay bắt cái tay
làm loạn của cô lại, một cỗ cảm giác mát lạnh truyền đến.
Giọng nói của Lục Trì có chút kinh ngạc: “Đường…. Đường Nhân!”
Thấy anh phản ứng như vậy, khiến Đường Nhân có chút hoài nghi, bỗng nhiên cô nổi hứng muốn trêu đùa anh, khẽ mỉm cười,
Cô tinh nghịch đáp: “Có thần!”
Tiếng nói vừa dứt, thì gương mặt của Lục Trì trong nháy mắt ngơ ngác không hiểu.