Eo Thon Nhỏ
Chương 19 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Editor: Trà Đá.
Nhìn thấy bộ dạng này của anh, Đường Nhân lập tức bật cười.
Bởi vì giờ tự học hôm nay được kết thúc sớm, cho nên có rất nhiều học sinh đã rời đi, mặc dù trong lớp tự nhiên còn lại vài học sinh, nhưng bọn họ ngồi phía bàn trên nên cũng không để ý tình hình dưới này.
Trong phòng học chỉ còn vỏn vẹn hai ba nữ sinh, trong đó có Triệu Như Băng.
Triệu Như Băng ngồi phía trên Lục Trì mấy bàn, vừa quay đầu lại đã có thể nhìn thấy hết mọi chuyện, Đường Nhân đang đứng, nhưng dư quang trong mắt cô vẫn dễ dàng thấy được cô ta đang liếc nhìn về phía này.
Trong lòng Đường Nhân hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ngồi xuống chỗ của Đường Minh.
Lục Trì xoay người lại, dựng thẳng sách lên, dường như không thèm để ý đến mọi chuyện xung quanh, nhưng đáng tiếc không thể ngăn được người ngồi bên cạnh.
Đường Nhân thuận miệng hỏi: “Cậu thật sự không định thêm tớ vào Weibo của cậu hả?”
Sau đó, cô đẩy miếng bánh ngọt qua, còn nói: “Mời ngài dùng bánh, bệ hạ của thiếp.”
Lời nói quỷ quái gì đây…
Lục Trì hơi mở miệng, lại bị kiểu xưng hô này của cô dọa sợ, nên cũng quên luôn chuyện trả lời cô.
Anh do dự một chút, mở hộp bánh ra, phát hiện bên trong có một cái bánh ngọt nhỏ, trên bề mặt có điểm thêm mấy viên ô mai, bề ngoài trông rất đẹp.
Đường Nhân nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của anh, xương ngón tay tinh xảo khiến cô phải mê muội.
Lục Trì lại đẩy trở về, nói: “Cậu… Cậu ăn đi.”
Thật ra thì anh muốn cô ăn trước.
Đường Nhân lắc đầu: “Cậu đút cho tớ ăn đi.”
Cô vừa dứt lời, Lục Trì đã cảm thấy hai má nóng lên, lỗ tai cũng nóng lên, cảm giác rất quái lạ.
Anh múc một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, cảm giác ngọt ngào tan ra trong miệng.
Đường Nhân để ý tới anh, lúc này anh có vẻ như đang từ từ nhấm nháp miếng bánh, mặc dù không thích lắm, nhưng lại rất tao nhã, càng khiến cho tình cảm của cô tăng lên bội phần.
Cô nhìn chằm chằm anh nửa ngày, đột nhiên mở miệng: “Lục Trì, cậu tháo mắt kính ra đi.”
Lục Trì dừng tay lại, cái muỗng khều khều miếng bánh ngọt, sau đó lắc đầu, tròng kính ngẫu nhiên phản chiếu ra một tia sáng.
Nhớ lại sự tình trước kia, anh hơi cúi đầu xuống.
Đường Nhân nhạy cảm phát hiện ra tâm tình biến hóa của anh, trực giác thấy có chuyện gì đó, nhưng cô không hỏi, có khả năng chuyện này liên quan đến trường cũ nơi anh từng học.
~
Lục Trì không cắt ngang cô, chỉ là cảm xúc mềm mại khiến anh khó thích ứng, đầu anh chốc lát nghĩ cái này, chốc lát lại nghĩ đến cái kia, anh hoàn toàn không nhớ gì đến những chuyện cô nói.
Cho đến khi ký túc xá nữ gần ngay trước mắt, thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh mở miệng hỏi: “Tầng… Tầng mấy?”
Đường Nhân hoàn hồn: “Tầng hai. Cậu thả tớ xuống đi, tớ tự đi lên được, hết đau rồi.”
Cô không cố ý muốn mọi chuyện đến mức này, dù sao nhân viên y tế cũng đã nói vết thương không nghiêm trọng, cô có thể tự mình lên phòng được.
Nói xong, cô muốn tụt xuống khỏi lưng anh.
Nhưng chưa tới một giây, Lục Trì đã căng người giữ chặt cô lại, không nói lời nào trực tiếp đi lên lầu.
Ký túc xá nữ hơi lạnh, dì quản lý còn đang ở trong phòng trực xem ti vi, lúc bọn họ đi ngang qua cũng có thể nghe thấy lời thoại trong phim truyền hình.
Cuối cùng Đường Nhân cũng phản ứng lại, vỗ vỗ lên bả vai anh: “Thả tớ xuống.”
Lục Trì không có bất cứ phản ứng nào.
“Lục Trì, cậu có nghe tớ nói không, tớ tự lên phòng được.” Cô vùng vẫy người một cái, cuối cùng cô cố dùng sức nhảy từ trên người anh xuống.
Không ngờ sức lực của Lục Trì xem ra không yếu như vóc dáng của anh…
Hai người đứng giữa cầu thang, mặt đối mặt giằng co, vì đứng sau cánh cửa, cho nên không có ai chú ý đến bên này.
Lục Trì nhìn cô trân trân, mím môi không lên tiếng.
Phía sau cửa có tiếng nói chuyện truyền tới, mơ hồ không rõ.
Đường Nhân hơi ngửa đầu, hạ thấp giọng: “Bây giờ cũng không còn sớm nữa, cậu nhanh về đi. Tớ tự về phòng được.”
“Ừ.” Lục Trì cũng ý thức được không còn sớm nữa, hạ thấp giọng trả lời cô, nhưng cơ thể anh không hề động đậy.
Đường Nhân định chờ anh rời đi rồi mới đi về phòng, nhưng nhìn thấy anh không động đậy, cô chọc chọc vào lồng ngực anh, cảm thấy phải nói gì đó mãnh liệt mới được.
Cô nhõng nhẽo nói: “Con mọt sách, con mọt sách, tớ đã nói với cậu rồi.”
Lục Trì giương mắt nhìn cô.
Đường Nhân nói tiếp: “Tên thân mật trên Weibo của cậu gọi là Lục Lục, tớ là Đường Đường. Chúng ta trời sinh một đôi đó!”
Lục Trì: “…”
Môi anh động đậy, một giây sau, anh xoay người rời đi.