Eo Thon Nhỏ

Chương 22 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Sau khi đại hội thể thao kết thúc, học sinh cuối cấp lại tiếp tục với những ngày học căng thẳng.



“Cuối tuần đi đâu chơi đi?” Tô Khả Tây nhàm chán hỏi.



Ở trường học nửa tháng cực kỳ khó chịu, nếu không được vui chơi một chút không khéo sẽ bị mốc meo lên mất, có thể đi ra ngoài ăn gì đó, sau đó đi xem phim.



Dự định rất tốt đẹp.



“Cuối tuần tớ có hẹn với Lục Trì rồi.” Đường Nhân không đếm xỉa đến giọng nói ở bên cạnh.



Tô Khả Tây lập tức trở nên khiếp sợ, mặt mũi cô tràn đầy vẻ khó tin: “Cuối tuần cậu ra ngoài với Lục Trì? Chắc chắn là Lục Trì chứ? Không phải là ai khác đúng không?”



Đường Nhân quỷ dị nhìn cô: “Còn có thể là ai?”



“Mẹ nó hai người các cậu sao có thể tiến triển nhanh đến vậy hả?” Tô Khả Tây trừng to hai mắt.



Trong khoảng thời gian này, mặc dù không nói nhiều chuyện về Lục Trì, nhưng cũng có thể biết được tin tức về anh, dù sao cũng là bạn thân chí cốt.



Tính cách không có vẻ gì là dễ dàng đồng ý ra ngoài với ai đó?



Tô Khả Tây quan sát Đường Nhân vài lần, cuối cùng nhỏ giọng hói: “Cậu làm cách nào mà cậu ấy chịu ra ngoài với cậu?”



Đường Nhân đang nhìn đề thi ngẩng đầu lên, thuận miệng đáp: “A, tớ nói là muốn cậu ấy giúp tớ chọn mấy quyển sách tham khảo môn vật lý.”



Tô Khả Tây: “…”



Có thể nói là chiêu trò mời mọc đúng ý dân học giỏi rồi.



~



Tháng mười một, thời tiết cuối thu nên cũng đã chuyển lạnh.



Vì cô đã hẹn gặp anh ở trước cửa hiệu sách cho nên cô đến sớm hơn giờ hẹn.



Hiệu sách có tên là hiệu sách Thần Mã.



Vị trí nằm ở gần trường Nhất Trung, từ trước đến nay luôn là hiệu sách cập nhật những tài liệu tham khảo mới nhất, tổng cộng có hai tầng lầu, tầng một bán đồ dùng văn phòng phẩm, tầng hai bán các loại sách tham khảo, còn có một khu vực nhỏ bán tiểu thuyết.



Đường Nhân nhàm chán đi dạo tầng một một vòng, lúc quay trở lại thì thấy Lục Trì đang đi đến.



Vóc dáng của Lục Trì cực kỳ nổi bật, người người đi trên phố, vậy mà cô chỉ liếc mắt một cái đã phát hiện ra anh, ánh mắt cô kiên định nhìn anh chằm chằm.



Đương nhiên là Lục Trì cũng đã thấy Đường Nhân, anh nhanh chóng đi qua đường cái.



Đường Nhân vẫy vẫy tay về phía anh. Hôm nay cô đặc biệt đến sớm.



“Tối hôm qua có nhớ tớ không?”



Lục Trì đanh mặt, liếc xéo cô một cái.



Đường Nhân cười ha ha, cùng anh đi lên tầng hai của hiệu sách.
Anh thậm chí còn không quan tâm đến bọn họ…



Sắc mặt Triệu Như Băng lập tức trở nên khó coi, Trần Thần nhìn qua nhìn lại hoàn toàn không biết gì cả, may mắn không khiến cho Trần Thần phát hiện ra bản thân rất khó coi.



Nhưng sau khi nhìn thấy bộ dáng lười biếng của Đường Nhân, trong lòng Triệu Như Băng thật sự tức giận, không nhịn được chửi nhỏ một tiếng: “Hồ ly tinh!”



Đường Nhân vừa đúng lúc tới trước quầy tính tiền, bình thường thính giác của cô rất tốt, cho nên mặc dù chỉ là một tiếng nhỏ, cộng thêm trong hiệu sách rất yên tĩnh, nên nghe được rất rõ ràng.



Giọng nói này nghe rất quen.



Đường Nhân hứng thú xoay người lại, dựa trên quầy tính tiền: “A.”



Đường Nhân còn nhớ rất rõ ánh mắt của Triệu Như Băng nhìn Lục Trì lần trước, đã không có bản lĩnh lại còn đi thầm thương nhớ trộm người không nên đụng vào.



Chửi bậy bị chính chủ nghe được thật sự là một chuyện chẳng hay ho gì.



Trần Thần có lá gan thỏ đế, lo lắng kéo kéo áo Triệu Như Băng, nhỏ giọng nói: “Như Băng, chúng ta cứ mặc kệ đi.”



Ba của Đường Nhân là hiệu trưởng, cô có tiếng kiêu ngạo lại thích đánh nhau, đắc tội với Đường Nhân thì chẳng có gì tốt hết, biết không chừng lại xảy ra chuyện.



Nghe nói những người đối đầu với Đường Nhân đều bị xử lý hết rồi…



Sắc mặt Triệu Như Băng có chút khó coi, nhưng vẫn trừng mắt với Đường Nhân, cắn cắn môi.



Thấy đáy mắt không cam lòng kia của Triệu Như Băng, Đường Nhân không có hứng thú, thong thả ung dung hỏi: “Tớ là hồ ly tinh?”



Lớn gan đấy, Triệu Như Băng lại dám nói như vậy với cô sao.



“Cậu cũng có tay mà lại nhờ tay con trai xoa trán cho mình, không phải là hồ ly tinh thì là cái gì?” Triệu Như Băng đẩy đẩy bàn tay của Trần Thần đang túm lấy áo cô ta ra, lớn giọng nói.



Trần Thần cũng cứng đờ người, không nghĩ Triệu Như Băng dám làm thế.



Đúng lúc Lục Trì cầm lấy quyển sách đi tới, thấy các cô gái đang đứng chung một chỗ, lại nghe được câu nói này, chỉ liếc mắt về phía đám Triệu Như Băng một cái, nhíu mày.



Anh sải dài bước chân đi tới, nắm lấy cổ tay Đường Nhân, thấp giọng nói: “Đi.”



Sự biến hóa bất thình lình này khiến cho những người đang ở đó không kịp phản ứng.



Đinh Đồng càng muốn nhảy dựng lên, cô ta vậy mà lại được chứng kiến Lục Trì nắm lấy cổ tay con gái! Lại còn nói chuyện nhỏ nhẹ như vậy!



Mặc dù Đường Nhân rất ngạc nhiên, nhưng cô lại khẽ lắc đầu. Cô vòng tay qua cánh tay Lục Trì, trực tiếp dựa vào người anh, giống như một con mèo mềm mại không xương.



Cơ thể Lục Trì lập tức cứng đờ, mặt không thay đổi đứng chôn chân tại chỗ, tất cả mọi cảnh vật xung quanh bỗng chốc mờ mờ ảo ảo, tất cả giác quan đều chỉ tập trung vào một chỗ.



Anh tựa hồ nhớ lại ngày đại hội thể thao.



Ngược lại Đường Nhân hoàn toàn không hay biết gì cả.



Cô vui vẻ như muốn nhảy dựng lên, nhướn mày với Triệu Như Băng: “Người ta thư sinh mà lại đi yêu hồ ly tinh tớ đây, phải làm sao bây giờ?”



Trong lời nói của cô dường như trộn nguyên hộp đường.