Eo Thon Nhỏ

Chương 26 :

Ngày đăng: 02:27 19/04/20


Editor: Trà Đá.



Lúc quay trở lại trường học, thì cũng là lúc nhận được thông báo về đêm tiệc cuối năm.



Mặc dù chỉ còn có một tháng, thời gian dư dả. Trên thực tế, sẽ có ban tổ chức chuẩn bị tiệc cuối năm, cho nên cũng không đụng chạm.



Theo thường lệ, mỗi lớp phải có ít nhất một tiết mục văn nghệ.



Cả lớp 14 lại được phem rùm beng, vì đến cùng là tiết mục gì cũng không thể quyết định được.



“Đơn giản là lên hát một bài cho xong.”



“Không phải lớp bên cạnh diễn kịch sao, chúng ta cũng làm một cái, xem ai hơn, lớp mình muốn người đẹp có người đẹp, muốn soái ca có soái ca, không biết chừng còn có thể đá bọn họ xa tám trăm thước.”



“Hai năm trước đều hát hò rồi, năm nay diễn kịch cũng được, mặc dù các lớp khác sẽ có khả năng suy nghĩ giống lớp mình.”



Lớp trưởng mệt muốn chết, cuối cùng vẫn không thể nào đưa ra quyết định.



Nam sinh trong lớp rất nghịch ngợm, người người đều muốn cả lớp chọn ý tưởng của mình. Lớp trưởng không còn cách nào khác, trước giờ tự học buổi tối đi hỏi Đường Nhân.



“Hỏi tớ?” Đường Nhân đang nhai kẹo cao su, miệng mồm nói không rõ.



Lớp trưởng gật đầu: “Hôm nay cậu cũng thấy đó, bọn họ đều có suy nghĩ riêng của mình, bỏ phiếu cũng có chút khó.”



Tô Khả Tây ở bên cạnh gãi đầu: “Trong tiểu thuyết đầy kịch bản, hay là tự nghĩ ra cũng được, đơn giản, nhại lại truyện gì đó cũng được.”



Cũng không phải là không được, nhưng quá tầm thường.



Lớp trưởng nhìn về phía Đường Nhân: “Đường Nhân, cậu cảm thấy diễn kịch thì sao?”



Cả lớp lập tức yên lặng trong nháy mắt.



Vu Xuân đã biết kết cục, nếu đã mở miệng hỏi ý chị Nhân, thì cuối cùng chắc chắn sẽ làm theo ý tưởng của chị Nhân, kiểu này cũng tốt, đỡ phải cãi qua cãi lại.



Một lúc lâu sau, Đường Nhân híp mắt nhìn qua lớp bên cạnh: “Chi bằng chúng ta hợp tác với lớp bên cạnh diễn kịch đi.”



“Bên cạnh?”



Lớp 14 kẹp ở giữa lớp 13 và lớp tự nhiên, lẽ nào cả ba lớp làm cùng nhau?



Nghe thấy câu hỏi ngược lại, trong lớp lập tức “Xùy” một tiếng, Vu Xuân ló đầu ra: “Lớp trưởng bị ngốc hả, đương nhiên là lớp tự nhiên rồi.”



Đường Nhân gật gật đầu, thổi ra một cái bong bóng.



~



Không biết rõ lớp trưởng hai lớp bàn bạc với nhau thế nào, cuối cùng lại quyết định chọn một kịch bản cũ rích “Người đẹp ngủ trong rừng”.



Vu Xuân thiếu chút nữa đập bàn: “Thế quái nào lại chọn người đẹp ngủ trong rừng?”



Cái thể loại truyện cổ tích cũ rích như thế này, xem mở đầu là đã biết luôn kết thúc. Hơn nữa cho dù có sửa đổi, phần lớn đều bị đoán ra được, bây giờ bọn họ cũng không nghĩ ra được thứ gì khác.



Lần này là buổi dạ hội cuối cùng trong đời học sinh, chắc chắn là muốn làm gì đó rung động lòng người.



Lớp trưởng cũng có cảm giác rất oan ức: “Mấy năm trước đã có người diễn Bạch Tuyết và Lọ Lem rồi, bọn mình còn có thể làm cái gì được đây?”




Lục Trì không lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm hành lang bên kia.



Đường Nhân đã vào văn phòng của thầy giám thị, không có một bóng người nào trên hành lang.



“Cậu còn không biết đi đi.” Lộc Dã đẩy bả vai anh, “Xế chiều hôm nay, sau khi hết tiết thì Đường Nhân có đánh nhau với mấy nữ sinh trường khác trà trộn vào trường trong loilet ở lầu bốn, thường ngày thì cũng chẳng có gì đâu, nhưng lần này không biết là ai đã báo cáo lên thầy cô.”



Cái loại chuyện xảy ra xung đột đánh nhau với học sinh trường khác, thì học sinh trong trường cũng sẽ im lặng không ai nói ra, nhưng lần này không biết là ai đã bí mật báo với thầy cô.



Nghe vậy, Lục Trì hơi nhíu mày.



Trong lòng đột nhiên khó chịu.



Anh xoay người chuẩn bị đi vào chỗ ngồi, thì nghe Lộc Dã nói: “Hình như nghe nói tay cậu ấy còn bị thương nữa?”



Lục Trì ngừng chân, lập tức rời đi.



~



Đường Nhân vừa về tới lớp 14, xung quanh lập tức vậy thành một vòng.



“Sao rồi? Thầy giám thị không làm khó dễ cậu chứ?”



“Rốt cuộc là ai báo, đứa nào mà lại chán sống đến vậy, tớ mà biết được là ai thì nhừ đòn với tớ!”



“Chị Nhân cũng đừng để trong lòng chi cho khó chịu.”



“Thôi đủ rồi, tránh ra hết đi.” Tâm tình Đường Nhân khó chịu, nói chuyện cũng có chút to tiếng, “Không có việc gì thì giải tán.”



Tô Khả Tây đuổi các nam sinh đi, nhỏ giọng hỏi: “Có phải lại bị đình chỉ học nữa không?”



Đường Nhân gật đầu: “Lần này là một tuần.”



“Một tuần?” Tô Khả Tây nhíu mày, “Lần trước còn nghiêm trọng hơn lần này mà chỉ bị đình chỉ học có năm ngày, lần này bảy ngày, hay là có người thêm mắm thêm muối bịa chuyện? Ai là người báo thầy cô vậy?”



“Không rõ lắm.”



Đường nhân nghiêng người dựa vào tường, vặn vẹo xoay xoay cổ tay, hôm nay không cẩn thận dùng quá sức, lúc túm lấy cổ áo một nữ sinh thì bị kim băng đâm một cái.



Chuyện này dù sao cũng chỉ nhỏ cỏn con, đau một chút rồi hết.



Tô Khả Tây chồm tới: “Sao tay lại đỏ hết thế này? Tớ dẫn cậu tới phòng y tế khám xem sao, dù sao cũng là tay phải, vừa đúng lúc được ở nhà thì lo mà dưỡng thương.”



Đường Nhân lắc lắc cổ tay, còn chưa lên tiếng đã nghe Tô Khả Tây la ầm ĩ: “Á, vừa nhắc đến là có ngay.”



Tô Khả Tây cầm một hộp nhỏ trở vào: “Tớ còn đang thắc mắc sao tối nay không thấy, tiểu Nhân Nhân, người ta gởi nè… Ý, mà sao cái này nhìn quen quá vậy? Có phải tớ đã thấy ở đâu đó rồi không?”



Đường Nhân mở hộp ra, là một xấp băng cá nhân có hình thù rất đáng yêu.



Mặt mày Đường Nhân cong cong.



Đương nhiên là nhìn quen mắt rồi, bởi vì cái này vốn là của cô.



Chẳng qua là cô mới đưa cho Lục Trì tháng trước.