Eo Thon Nhỏ
Chương 25 :
Ngày đăng: 02:27 19/04/20
Editor: Trà Đá.
“Chị Nhân, Lục Trì quá lạnh nhạt.” Có nam sinh nhịn không được lên tiếng.
Từ lúc mới chuyển đến đến bây giờ cũng đã được hai tháng, hiện tại kết quả vẫn bị trêu chọc rồi vẫn lạnh nhạt như thế, cái này nếu là người khác, đoán không chừng đã đồng ý kết đôi rồi.
Mặc dù nhìn qua chất lượng rất tốt, nhưng hình như cũng không tốt như vậy.
“Đúng vậy đúng vậy, cũng không thèm trả lời lấy một tiếng. Biểu cảm cũng chẳng thay đổi.”
“Cứ trực tiếp bắt trói cậu ta lại mang về nhà, như vậy cho đỡ nhiều chuyện.”
Nguyên một đám nói đến hào hứng, người này nói người kia nói.
Tô Khả Tây lên tiếng mắng bọn họ: “Mấy người nhiều chuyện quá ha. Bộ mấy người biết rõ trong lòng người ta nghĩ gì hả? Rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác.”
Đường Nhân ngồi trở lại vào ghế, nghiêng người dựa trên bàn, trong mắt tràn ra sự vui sướng.
Bọn họ đương nhiên nhìn không ra.
Lục Trì là người của cô.
Một mình cô nhận ra là được rồi.
…
Bài giảng cũng đã gần kết thúc, Đường Nhân liên tục chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mấy ngày hôm trước, bầu trời đầy mây, hôm nay đúng lúc có được chút ánh mặt trời, rõ ràng sáng sủa, cực kỳ thoải mái.
Sau khi hết tiết, cuối cùng bóng dáng Lục Trì cũng xuất hiện.
Có khả năng là anh không nhận ra, cho nên Lục Trì tựa ở lan can hành lang gần nhất, cách lớp 14 chưa tới một thước.
Đường Nhân không lên tiếng gọi anh, cứ nhìn anh như vậy.
Cửa sau lớp tự nhiên mở ra.
“Lục Trì sao cậu căng thẳng quá vậy?” Lộc Dã vừa nhìn thấy, thuận miệng hỏi.
Lục Trì lùi lại một bước, môi động đậy, cuối cùng không nói ra, trở lại tư thế lúc nãy.
Lộc Dã nhìn bóng lưng anh, không hiểu.
~
Càng gần đến cuối tuần, thì học sinh lại càng lơ đãng.
Lần này rất nhiều ngươi lén mang di động đến lớp, lớp 14 lại là lớp tụ tập nhiều học sinh yếu kém, mỗi ngày đều có người lén chơi di động, bày bừa sách vở trên bàn một đống cao như núi để che lấp.
Từ lớp học ra đến cổng trường, dọc trên đường đi đều là một mình cô nói chuyện, chuyện lớn chuyện nhỏ xảy ra trong tuần, kể cả chuyện về cái di động chiều hôm nay cũng được cô kể ra hết thảy.
Cuối cùng không biết rõ tại sao lại nói đến chuyện đi ăn tàu hũ.
“Chỗ này bán tàu hũ ngon lắm.”
Đường Nhân duỗi tay dắt Lục Trì đi, đến tới quầy hàng của một bà lão, bà lão đã ngoài sáu mươi, tóc hoa râm, nhưng tinh thần rất minh mẫn.
Từ lúc cô học cấp ba đến nay, thì bà lão luôn luôn bày hàng ở chỗ này, học sinh trong trường tư nhân Gia Thủy hầu như đều biết đến bà.
Vào ngày học sinh được về nhà thì phía ngoài cổng trường bày ra bao nhiêu là hàng quán, bà lão lớn tuổi nhất, nhưng người đến tiệm ăn cũng không ít.
Hiện tại cũng có nhiều học sinh đã về, cho nên cũng kiếm được chỗ ngồi.
Đường Nhân nhìn nhìn, hỏi: “Cậu muốn ăn ngọt hay mặn?”
Lục Trì còn chưa trả lời, Đường Nhân đột nhiên lại mở miệng: “Quên mất, cậu ăn ngọt, dù sao cậu cũng có tâm hồn thiếu nữ mà.”
Lục Trì: “…”
Bà lão múc một muỗng, thuận miệng nói: “Cậu bé nhìn rất đẹp trai.”
Đường Nhân cười hì hì: “Cháu cũng xinh nữa ạ.”
Bà lão cười cười: “Đứa nào cũng đẹp.”
Trên quầy còn bày cả trứng vịt muối, đều do một tay bà lão tự làm, lòng đỏ trứng ăn rất ngon, nếm qua một lần sẽ muốn mua một hai cái mang về.
Trước giờ Lục Trì chưa từng ăn qua món này, mẹ anh cũng không cho anh ăn, không biết là có vị gì, anh hơi do dự.
Đường Nhân còn đang nói chuyện phiếm với bà lão.
Lục Trì chuẩn bị đi thì ngừng lại, quay mặt lại nhìn thấy khuôn mặt Đường Nhân cong cong, tâm tình coi bộ đang rất tốt, quyết định đứng lại.
Anh đột nhiên cảm thấy cũng không có gì không tốt.
Hậu quả chính là…
Đêm đó, Lục Trì gặp ác mộng.
Mơ thấy anh bị quả trứng vịt đuổi theo, mà trên quả trứng còn có cả gương mặt của Đường Nhân, hai chân mọc ra từ trong vỏ trứng, chạy rất nhanh.
Cuối cùng anh bị đuổi tới, anh có ra sức cách nào cũng không đập vỡ được vỏ trứng, kèm theo đó là tiếng cười rất kỳ lạ, tràn ngập trong giấc mộng.
Rốt cuộc Lục Trì sợ quá tỉnh giấc.
Anh cảm thấy sau này điều khiến anh sợ nhất có lẽ chính là trứng vịt.